Nhất Khí Triều Dương - Thân Vẫn Chỉ Tiêm

Chương 72




Dịch: Hoangtruc

***

Triệu Phụ Vân đi ra ngoài, nhìn thấy có cái móc sắt, hẳn là chỗ để treo chuông đồng.

Hắn treo Thanh Tâm Đãng Ma linh lên đó, một cơn gió thổi tới khiến tiếng chuông khẽ ngân vang trong gió.

Hắn nhìn về dãy núi phía xa. Từng ngọn núi ẩn trong ánh mặt trời, được mây mù bao phủ sinh ra từng tầng ánh sáng lấp lánh như ẩn như hiện. Gió thổi lên người, làm tung bay tà áo bào trên người phất phới.

Hắn cảm thấy chỗ này không tệ, trừ một điểm là không có nước, không có người, không thể trồng dược ra thì tất cả đều tốt đẹp cả.

Hắn nhìn dãy núi cùng khoảng không phía xa, nhìn trời mây, cảm nhận gió núi vi vu, tâm tình thoáng cái đã tốt đẹp hơn rất nhiều.

Hắn trở lại động phủ, lấy quyển Thuần Dương bảo điển ra bắt đầu đọc qua.

Vừa đọc đã nhập thần, lật tới lật lui đọc mãi, đến mức trong khoảng thời gian ngắn này hắn không thể nào lý giải thêm nữa, không lĩnh ngộ thêm nữa thì mới khép quyển sách lại.

Mà thời gian đã qua ba ngày.

Chữ 'Dương' trong Thuần Dương bảo điển này không chỉ đơn thuần là 'lửa', mà thật ra lại tương đồng với suy nghĩ của hắn, là 'dương' mang ý nghĩa rộng lớn bao la trong 'âm dương' chứ không chỉ đơn thuần là mặt trời nữa.

Lúc tu hành, cần phải dùng hạt giống phù lục nhiếp lấy Thái Dương tinh hỏa giữa trời đất vào người, sau đó vào buổi tối lại nhiếp lấy Thái Âm linh hoa trung hòa lại, khiến cơ thể sẽ không bị khô nóng.

Công pháp này dù có tên là Thuần Dương bảo điển nhưng từ đầu đến cuối đều không rời được hai chữ âm dương.

Trong đó có một tư tưởng quan trọng nhất chính là ‘cô âm bất sinh, cô dương bất trường’. Nếu chỉ có mỗi âm mà không có dương thì một mình âm không thể phát sinh được, hay có dương mà không có âm thì một mình dương không thể trưởng thành được. Âm dương hợp vạn vật sinh.

Mà tại sao gọi là Thuần Dương bảo điển, thì nơi này có một khái niệm chính là âm bên trong, dương bên ngoài. Tương tự với một chiếc đèn, ngọn đèn dầu kia chính là dương, mà âm chính là dầu bên trong thân đèn, như thế mới hình thành một chiếc đèn. Thu thập lấy nguyên khí giữa trời đất vào trong người, vào trong tạng phủ như không ngừng châm thêm dầu vào, khiến cho dương hỏa không ngừng lớn mạnh.

Đương nhiên đây chỉ là tư tưởng cơ bản.

Trong đó vẫn còn có nhiều thứ khác như chiết xuất pháp lực, quan tưởng pháp đặc biệt, vẽ đường cho khí dương nhập vào khí âm, cách thức từ âm lại hóa thành dương, tuần hoàn sinh sôi bên trong ngũ tạng. Hắn nhận thấy đây mới là diệu dụng của bảo điển này.

Quá trình chuyển hóa âm dương này khiến cho trong ngoài cơ thể đều thông thấu, khiến pháp lực trong thân thể không còn là bèo dạt không rễ nữa mà đã có thể không ngừng tiêu hao lại không ngừng sinh sôi phát triển.

Hắn đi thẳng ra ngoài động, lúc này mặt trời vừa lúc nhô lên cao.

Phía trên bảo điển có nói: "Mặt trời nhô lên cao, dương hỏa khô cháy, sơ tu giả không thích hợp thu lấy, nếu sai lầm sẽ khiến thân thể khô nóng, khiến âm lộ thu thập nửa đêm giảm thấp."

"Sơ tu giả nên thu thập lửa lúc mặt trời mới mọc hoặc lúc trời chiều, như vậy dần dần thích hợp rồi mới thu thập lúc mặt trời lên cao."

Đa số những tri thức này đều là được phân tích kỹ lưỡng qua rồi, cũng từng được Hạ Viện nhắc đến qua rồi, cho nên vừa nhìn qua hắn đã hiểu được. Dù sao thì lúc trước hắn cũng tu tập như thế mà.

Mặt trời lên cao không thích hợp cho sơ tu giả.

Hắn lại trở về nhập định, an dưỡng tâm thần.

Thuần Dương bảo điển cũng có pháp môn an dưỡng tâm thần, không chỉ đưa ý thức chìm vào bên trong phù lục mà còn phải quan tưởng vào ngọn lửa tán loạn, phiêu phù giữa trời đất nữa.

Giữa trời đất u ám, chỉ có duy nhất một đốm lửa của bản thân, chiếu sáng bóng tối.

Nhưng mà ý cảnh trong đó cũng không phải là nhất định xua tán hắc ám vô biên mà là tự nhiên phiêu phù trong bóng đêm, như thể mặt trời bên trong bầu trời tối om, theo đủ loại lực lượng trùng kích mà vẫn chấn động phiêu phù giữa bầu trời.

Đây là một loại pháp môn an thần lại có thể khiến pháp lực bản thân dần tiến vào một trạng thái huyền diệu, cảm nhận được lực hút và lực đẩy giữa trời đất, dần dần mà có thể tự nhiên ngự không mà đi.

Lúc đầu cả người hắn đều không thể giữ vững được, chỉ cần buông lỏng là ý thức thoát ly khỏi phù lục trong đan điền, cho dù có thể làm được cũng chỉ giữ được trong khoảng thời gian rất ngắn. Nhưng hắn cũng không vội vã.

Mặt trời chiếu nghiêng về phía mé tây, ánh mặt trời chui qua cổng tròn của động phủ chiếu vào bên trong.

Triệu Phụ Vân mở mắt, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn rất nhiều, vốn sâu trong nội tâm còn có chút lo nghĩ thì nay đều biến mất cả.

Hắn nhìn ánh trời chiều đầy trời nhưng không hề chói mắt, hít sâu một hơi vào đan điền, lại phun ra một ngụm khí mù lên trời.

Hắn không chỉ phun ra pháp lực mà còn có hạt giống phù lục. Ý thức của hắn theo hạt giống phù lục lên cao trên không trung. Hạt giống phù lục hút vào Thái Dương tinh hỏa ở giữa thiên địa.

Hạt giống phù lục tựa như một miếng bọt biển hấp thụ hỏa khí mặt trời. Chỉ thấy trên bầu trời như xuất hiện một vầng mặt trời nhỏ tản ra ánh sáng chói mắt bao phủ hết cả phía trên Kê Quan lĩnh.

Có người đứng từ xa nhìn về Kê Quan lĩnh sẽ phát hiện phía trên Kê Quan lĩnh này là một vùng ánh sáng xán lạn, mây đỏ đầy trời, cũng hiểu là trên này đã có người ở rồi. Nhưng cũng không có ai để tâm nhiều, tu sĩ Thượng Viện núi Thiên Đô đến đến đi đi, tuy rằng người trước kia từng ở trên Kê Quan lĩnh cũng tản ra tinh quang khắp núi lúc tu hành, đoạt hết phong quang của đồng lứa, nhưng người mới đi vào ở chưa chắc đã xuất sắc bao nhiêu.

Mặt trời xuống núi.

Triệu Phụ Vân hít sâu một hơi, đưa hạt giống phù lục lại trở vào thân thể, cảm thấy như thể đang nuốt vào một cục than đỏ, nhưng hắn vẫn kiên trì nuốt vào trong đan điền. Sau đó hắn dựa theo pháp môn luyện hóa pháp lực trong Thuần Dương bảo điển khiến Thái Dương tinh hỏa chạy theo dòng kinh mạch trong người mình.

Mười hai kinh mạch, tuần hoàn lưu chuyển cuối cùng trở về đan điền thì Thái Dương tinh hỏa nóng nổi cũng đã hoàn toàn dung hợp được với pháp lực bản thân, rót vào trong ngũ tạng huyết mạch, hóa thành pháp lực Thuần Dương trong thân thể.

Lúc hắn đứng lên, chỉ cảm thấy trong người nóng bỏng, như thể đang có một ngọn lửa đốt cháy trong thân thể mình.

Bắt đầu từ lúc này, pháp lực đã như ngọn lửa luyện đốt ngũ tạng hắn, đến một ngày đun luyện ngũ tạng hắn đến mức thông thấu hết cả thì sẽ mở phủ, cũng tức là tấn thăng lên làm tu sĩ Tử Phủ.

Chẳng qua là trong này vẫn còn cần rất nhiều cửa ải, cần tỉ mỉ mài giũa.

Ban đêm, hắn lại phun ra một ngụm hỏa khí du tẩu trong hư không, thu thập âm lộ, chừng một canh giờ sau mới thu vào trong đan điền.

Sau đó hắn cảm thấy cảm giác nóng bỏng trong người biến mất. Đồng thời cảm giác pháp lực bản thân lại lớn mạnh vài phần.

Cứ như vậy, hắn bế quan tu hành trên Kê Quan lĩnh gần một tháng, nửa bước không rời. Lúc này hắn mới cảm giác trong thân thể như bão hòa, hiểu rõ pháp lực mình đã tăng trưởng đến ngưỡng trì hoãn rồi.

Vì vậy hắn bắt đầu cân nhắc luyện bảo.

Trong tay hắn có không ít tài liệu tốt, trân quý nhất là Huyền Xá châu. Chẳng qua Huyền Xá châu còn phải do hắn đích thân tẩy luyện, biến đổi về hình thái ban đầu, sau đó lại luyện chế thành nguyên thần thứ hai, có thể chắc chắn việc này sẽ tốn rất nhiều thời gian. Cho nên hắn cảm giác một cần phải luyện chế một kiện pháp bảo có thể vừa dùng cho tu hành lại vừa dùng để đấu pháp.

Hắn nghĩ tới luyện một ngọn đèn.

Nếu có một ngọn đèn đồng nguyên với pháp lực bản thân, đưa ra bên ngoài có thể giúp bản thân câu thông với trời đất, có thể thi pháp, ngưng khắc phù lục, bổ sung cho bản thân thì coi như là một kiện pháp bảo hoàn hảo rồi. Ví dụ như Tuân Lan Nhân có một cây Huyền Nguyên Nhiếp Thủy kỳ trong tay, cường đại đến đáng sợ.

Hắn lấy hết tài liệu của mình ra, nhìn xem, suy tư xem nên luyện một kiện pháp bảo tiện tay thế nào.