Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 255





"Hừ! Cô nghĩ hắn sẽ không quan tâm đứa nhỏ trong bụng cô sao? Tôi nói cho cô biết, Lăng Vũ Hi, cô là người phụ nữ đầu tiên hắn cho phép mang thai con hắn, mặc kệ dung mạo cô ra sao.

Ngay cả khi tôi không muốn thừa nhận điều đó, nhưng cô vẫn là người vô cùng…" Bỗng dưng, ánh mắt cô ta trở nên lạnh lẽo, khiến Lăng Vũ Hi lạnh toát sống lưng, "May mắn!" Hai chữ này được rít qua kẻ răng cô ta, nhưng ánh mắt đều là vẻ không cam lòng, oán hận, hay chăng quá nhiều cảm xúc phức tạp.
"Hả?" Trong lòng Lăng Vũ Hi thấy sợ hãi.

Vì sao ánh mắt cô gái này lại như vậy… đầy đố kỵ?
Khó trách, hôm đó sau khi bác sĩ Vương đem chén thuốc bưng đi.

Gã xấu xa lập tức yêu cầu cô xuất viện.

Lúc đó cô còn không hiểu, giờ phút này, cô mới hiểu.

Hóa ra, gã xấu xa sợ cô…

Trong lòng bỗng thấy cảm động.

Lúc này, cô mới nhận ra rằng mình muốn gặp gã xấu xa đến vậy, muốn gặp ngay lập tức!
Bỗng nhiên, ngoài cửa có vài người đàn ông chạy vào hét lớn, "Hình như sắp đuổi tới rồi, chúng ta phải đi thôi!"
"Nhanh thế? Trói cô ta đem lên máy bay, nhớ kỹ, bay ra khỏi biên giới thì ném cô ta xuống!"
Người phụ nữ lạnh lùng ra lệnh, cười nham hiểm khát máu!
"Vâng!" Người đàn ông nhanh chóng bước đến bên người Lăng Vũ Hi, mặc cho cô chống cự liền kéo cô ra ngoài.
"Này… Thả ra… Các người thả tôi ra…"
Cô la hét, giãy dụa, nhưng không tạo chút tác dụng gì, giống như một khối thịt bị bọn họ khiên lên trực thăng…
Lạy chúa, xin chúa phù hộ cho cô ấy, và đứa con chưa chào đời của cô ấy!
Ra khỏi ngôi nhà gỗ bỏ hoang, là một khu rừng rậm.

Mấy gã đàn ông to lớn nâng Lăng Vũ Hi lên, vội vàng chạy về phía đỉnh núi.

Máy bay trực thăng của bọn họ vẫn đang đậu ở đó.
Còn người phụ nữ hiểm độc kia, thì vội vàng đi theo phía sau, thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại quan sát chuyển động trong khu rừng rậm.
Mơ hồ trên khoảng không phía sau khu rừng, nghe thấy tiếng động cơ máy bay trực thăng vang lên.

Trái tim ả ta bắt đầu đập dữ dội.

Một mặt lo lắng trận nổi giận lôi đình của Úy Trì Thác Dã, mặt khác lại mơ hồ cảm thấy kích động, đã nhiều năm rồi…
Đợi đến khi bọn chúng lên tới đỉnh núi, quả nhiên phía sau xuất hiện vài chiếc trực thăng đuổi theo!
"Nhanh lên đem cô ta lên máy bay!" Người phụ nữ vội vã hét lên.
Gã đàn ông mở cửa trực thăng ra, phi công đã đợi bên trong, mặc kệ Lăng Vũ Hi giãy dụa, bọn họ nhanh gọn nhét Lăng Vũ Hi vào trong cabin!
"Thả tôi ra——" Lăng Vũ Hi rống giận hét khàn cổ họng.


Cô nghe thấy, tiếng động cơ máy bay ầm ầm, là anh phải không? Là gã xấu xa đó phải không? Trái tim nhói đau quặn thắt chỉ với một ý nghĩ duy nhất, anh đã đến rồi sao?
Gần như cùng lúc, chiếc máy bay đuổi theo nhanh chóng đáp xuống đỉnh núi, Úy Trì Thác Dã nổi giận đùng đùng từ trên trực thăng nhảy xuống! Khuôn mặt căng thẳng, sắc mặt xanh mét, một vãi gã đàn ông lực lưỡng đi theo phía sau!
"Chết tiệt! Thả cô ấy ra!" Giọng nói này, xuyên qua bầu trời, vang vọng toàn bộ núi rừng, cho thấy anh tức giận đến mức độ nào!
Giống như một con mãnh thú, anh lao qua, thậm chí không dám thở, sợ chỉ một chút lơ là, Lăng Vũ Hi sẽ lại biến mất trước mắt anh!
Anh không ngờ cuộc điện thoại kia lại là cuộc gọi cuối cùng, trước khi Lăng Vũ Hi gặp chuyện không may!
Ngay lúc đó, trái tim anh thiếu chút nữa ngừng đập, ý thức được cô có thể gặp tai nạn, lòng anh nóng như lửa đốt.

Trải qua mười mấy giờ bí mật điều tra, cuối cùng đã tìm được nơi này!
Chúa ơi, đừng để anh đến muộn, đừng để anh mất đi đứa nhỏ!… Xin đừng để mất cô ấy!
"Đừng quan tâm anh ta, lên máy bay!" Người phụ nữ lạnh lùng ra lệnh.
"Đứng lại!" Úy Trì Thác Dã hét lớn một tiếng.
"Anh đừng lại đây! Anh lại đây, tôi lập tức gi3t chết cô ta!" Người phụ nữ đột ngột rút khẩu súng lục từ thắt lưng ra, chỉ vào cánh cửa cabin chưa được đóng lại, hét lớn với Úy Trì Thác Dã đang chạy trước,theo sau anh là… mấy gã to con.

Ả ta biết lấy đá chọi đá khẳng định không thể đánh lại anh, nhưng trong tay ả có con át chủ bài.

Ả không tin anh có thể trơ mắt nhìn con mình chết ở trong tay ả!

Lập tức dừng lại, trái tim Úy Trì Thác Dã run rẩy "Dừng tay! Cô dừng tay cho tôi!" Thiếu chút nữa, anh sợ khẩu súng trong ả ta cướp cò!
Buộc mình phải bình tĩnh trở lại, Úy Trì Thác Dã hơi hơi nheo mắt, nhìn người phụ nữ cầm xúng trước mắt, lạnh lùng hỏi, "Cô là ai? Rốt cuộc cô muốn gì?"
"Ha ha ha ha ha…" Người phụ nữ đột nhiên bật cười chế nhạo, "Sao thế, nhanh như vậy đã quên tôi rồi sao? Úy, Trì, Thác, Dã!"
Nhíu mày, anh rối rắm nhìn mặt người phụ nữ, thật sự không thể nhận ra đó là ai.
Nhìn ánh mắt xa lạ của anh, người phụ nữ tỏ ra phẫn hận, biểu tình dữ tợn!"Anh không biết tôi! Ha ha ha, anh không biết tôi là ai!" Giọng nói rống giận, có xen lẫn bi thương!
"Ồ!" Úy Trì Thác Dã cười lạnh, "Tôi nên biết cô sao? Gây rối trong địa bàn tôi, bắt cóc người của tôi, xem ra cô thật sự chán sống rồi!" Ngữ khí rất nhẹ, nhưng lạnh đến thấu xương!
"Aha ha ha…" Người phụ nữ bật cười to, suýt nữa cười ra nước mắt! Nhưng tay trái cầm súng của ả ta vẫn chỉa vào khoang máy bay, không chút lơi lỏng!
Bỗng dưng, tay phải ả ta rút trong túi ra một chiếc ví!
"Có gan thì ngươi nhìn xem, bên trong này là ai!" Người phụ nữ tức giận quát, ném mạnh một cái, ví tiền rớt xuống mặt đất!
Gã to con đứng phía sau Úy Trì Thác Dã, thật cẩn thận chậm rãi tiến lên, nhặt ví tiền nằm trên mặt đất lên, sau đó mới lùi lại, đưa cho lão đại của hắn.
Úy Trì Thác Dã cầm lấy, mở ra xem, một bức ảnh cũ hiện ra trước mắt!
Tấm ảnh chụp một nam một nữ, người nam rõ ràng là anh, thời gian có vẻ đã lâu, khi đó anh còn là một cậu nhóc ngây ngô! Vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ, như thể người phụ nữ bên cạnh không liên quan đến anh.
Mà người phụ nữ trong bức ảnh, là một cô gái còn rất trẻ…