Edit: Băng - Beta: Lune
Ngày chị họ của Tống Vân Thanh đính hôn, tiết trời rất đẹp.
Cả chiếc du thuyền bốn tầng đều ngập trong hoa tươi và bóng bay, được trang trí hết sức lãng mạn.
Lận Tuy và Lận Mẫn cùng nhau lên du thuyền, chào hỏi với chủ nhà đang đứng tiếp đón khách khứa ở lối vào.
"An An, em đi dạo trước đi, chị vừa trông thấy Giám đốc Đàm nên muốn sang nói đôi câu với cô ấy về dự án đang tiến hành."
Sau khi nhìn một vòng xung quanh với chiếc túi xách trên tay, Lận Mẫn đã khóa được mục tiêu của mình.
Lận Tuy gật đầu rồi tiến lên boong tầng hai, ngắm nhìn những gợn sóng lăn tăn bị gió cuốn lên ngoài khơi xa.
"A Tuy, sao đến rồi mà không tìm anh, chị anh nói thì anh mới biết là em đã đến rồi đấy."
Bữa nay Tống Vân Thanh diện một bộ âu phục sang trọng, tóc vuốt sáp tạo kiểu, kết hợp với cặp kính có gọng bằng gỗ trinh nam trông chẳng khác nào một doanh nhân thực thụ.
"Kiểu gì chẳng gặp nhau, anh đang bận tiếp khách còn gì."
Lận Tuy nhận lấy ly sâm banh từ tay Tống Vân Thanh rồi cụng ly với anh ta.
"Trong lòng anh, em lúc nào cũng được ưu tiên."
Tống Vân Thanh cười khẽ, đoạn đứng hóng gió biển cùng hắn.
Từ bến cảng truyền tới những tiếng xôn xao, vị trí của Lận Tuy và Tống Vân Thanh vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng bên dưới.
Trông thấy người đàn ông mặc âu phục màu đen bước lên du thuyền, nụ cười trên mặt Tống Vân Thanh hơi phai đi.
Anh ta không thấy bất ngờ việc Yên Tần lại nhận được thiệp mời, với tư cách là một trong những nhân vật được săn đón nhất Kinh Châu hiện giờ, dù là nhà họ Tống hay nhà thông gia họ Trương gửi thiệp mời cho y cũng là chuyện bình thường.
Chẳng qua đối phương lại đích thân đến thay vì cử trợ lý đi, mục đích chắc hẳn chẳng đơn thuần gì, Tống Vân Thanh nhìn vạt áo của Lận Tuy đứng cạnh, không khỏi nghĩ vậy.
Dù sao thì hướng kinh doanh của nhà họ Tống và nhà họ Trương đều không giống với Yên Tần, hoặc cũng có thể là do anh ta đã nghĩ sai. Nói cho cùng thì chẳng ai chắc chắn được Lận Tuy sẽ tham dự những dịp thế này, chỉ mình anh ta biết Lận Tuy sẽ đến vì chính miệng hắn đã đồng ý.
Nhưng Tống Vân Thanh lại không hề biết, vào cái đêm mà anh ta gửi lời mời ấy cho Lận Tuy, bên kia cánh cửa, Yên Tần đang nằm ngay trên giường của Lận Tuy.
Yên Tần đưa quà tặng cho người chủ trì bữa tiệc, đồng thời chúc mừng cặp vợ chồng mới đính hôn hôm nay.
Nhận thấy có người đang nhìn mình, y vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt của Lận Tuy.
Vẻ mặt của Lận Tuy hờ hững như thể chẳng một ai có thể lọt nổi vào mắt hắn.
Yên Tần trò chuyện vài câu với chủ nhà rồi bước vào bên trong.