Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Tổ

Chương 776: Đột kích!




Chương 776: Đột kích!

Mấy ngày tiếp theo Thần Sứ dẫn đầu các vị phong thần bố trí xuống trận pháp.

Những Thần tộc còn lại không có giải tán ngược lại càng có nhiều người đến. Bọn họ đang chờ, hoàn thành trận pháp, bọn họ có thể tiến vào tu luyện. Đây là đại cơ duyên.

Tôn Kỳ cũng không ngoại lệ đang chờ.

Nửa tháng sau, trận pháp hoàn thành, không có cái gì yêu cầu, ai cũng có thể đi vào tu luyện, Thần Sứ chỉ nhắc nhở lượng sức mà làm, tiến vào bên trong Thiên Thần, đại đạo nồng đậm nhưng không phải ai cũng chịu được.

Làm xong trận pháp, Thần Sứ và mấy vị phong thần trở về, bọn họ đều tu vi quá cao, tiến vào không có ý nghĩa, bọn họ phải tự ngộ đạo của mình, lại không thể mượn nhờ ngoại lực, bởi vậy để dành cơ hội cho người khác đi.

Trác đi lại trên người Thiên Thần, tính toán đo đạc, hắn không hứng thú với tu luyện. Hắn đang nghiên cứu hình mẫu cái xác, tương lai có thể tiếp tục cải tạo cơ thể Thần tộc.

Cũng có mấy vị phong thần chui vào trong người Thiên Thần, tại bên trong tu luyện.

Tôn Kỳ chọn một chỗ không đáng chú ý, ngồi xuống, nhưng hắn không vội tu luyện.

“Hỏa Hỏa, cái kia lửa trong Hỏa Ngục ngươi biết sao?” hắn đã nhịn rất lâu bây giờ mới lên tiếng hỏi, có mặt Thần Sứ và mấy vị kia, hắn không dám câu thông với Hỏa Hỏa.

“Không biết!” Hỏa Hỏa thẳng thắn.

“Không biết? không phải nói người là Hỏa Tổ sao?”

“Nói là nói như vậy nhưng không phải loại lửa nào cũng do ta tạo, Trật Tự có thể chế tạo cũng là bình thường.”

Tôn Kỳ nghe vậy, thấy hợp lý.

“Bất quá, ta thực sự cảm thấy có chút quen thuộc.”

“Ồ, nói nghe thử.”

“Không quá chắc chắn, nhưng lửa kia có một phần lấy từ chỗ của ta.”

“Vậy… ngươi có thể phục chế được sao?” đây mới là điểm Tôn Kỳ muốn biết nhất. Hắn đã thấy được cái kia lửa lợi hại, ngay cả Thiên Thần cũng phải sợ hãi.

“Không được, ngươi đừng có mơ!” Hỏa Hỏa ngay lập tức từ chối.

Tôn Kỳ tràn đầy thất vọng, thầm mắng chỉ biết ăn là giỏi.

“Vậy ngươi có thể thông qua cảm giác tìm ra vị trí Hỏa Ngục?” Tôn Kỳ đổi chủ đề khác.

Hỏa Hỏa suy nghĩ, gật đầu.

“Có thể nhưng sẽ gây một chút náo động, nếu ngươi muốn tìm, vậy thì cũng phải tìm thời cơ thích hợp. Trật Tự sẽ luôn để mắt tới Hỏa Ngục, không dễ ra tay.”

Tôn Kỳ cũng chỉ hỏi một chút mà thôi, thỏa mãn trí tò mò, không nhất thiết phải tìm ra Hỏa Ngục bằng được. Nếu có thể dễ dàng tìm ra, mượn một chút lửa còn suy nghĩ một chút, nếu khó... vậy thì thôi đi.

Hắn an tĩnh ngồi xuống tu luyện.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Yên bình!

Tại một nơi không ai biết.

Trên một hành tinh vô sinh đột nhiên xuất hiện mấy trăm cái Thực Mẫu Trùng.

Thực Mẫu Trùng nhả ra quân đoàn Địa Ngục, xâm chiếm hành tinh.

Bầy sinh vật tràn xuống mặt đất, thôn phệ năng lượng, xô đổ từng cái ngọn núi, dọn ra một khu vực bằng phẳng rộng lớn.

Lão Nhân Dương xuất hiện, chỉ huy bầy sinh vật vận chuyển từng khối trụ đá.

Rất nhanh một cái tế đàn được dựng lên.

“Mang tế phẩm!” Lão Nhân Dương lớn tiếng quát.

Một đoàn kéo dài sinh vật bị lôi đến, bọn chúng là sinh vật chủ tại một hành tinh bị xâm chiếm, linh trí khá cao, đã sáng tạo ra hệ thống tu luyện, bắt đầu tiến vào giai đoạn khai thác cao độ chủ tinh.

Đáng tiếc gặp phải Sinh Vật Địa Ngục, một chút sức chống trả cũng không có, c·hết thì c·hết, bắt thì bắt, chủng tộc này triệt để không còn.

Bọn chúng bị dẫn vào trong tế đàn.

Lão Nhân Dương lẩm nhẩm tính thời gian, cảm thấy thời cơ đã đến, liền hạ lệnh:



“Giết!”

Phốc phốc phốc… Sinh Vật Địa Ngục ra tay, liên tục có tên gục xuống, chỉ có thể yếu ớt chống trả.

Rất nhanh, máu đã đổ đầy các rãnh trên đại tế đàn.

Lão Nhân Dương hai tay giơ lên trời, miệng đọc tế ngữ. Một loại ngôn ngữ tối nghĩa khó hiểu, khá gần với đạo ngữ.

Tại không gian chiến trường, một vị Thiên Thần đang cùng hai người khác giao chiến, đột nhiên có cảm ứng, biết là chuyện gì xảy ra, cười lớn:

“Ha ha… không chơi với các ngươi! ta đi trước!”

“Hừ! Uế, ngươi cho rằng muốn đi là đi sao?” một vị Thiên Thần hừ lạnh.

“Vậy hai ngươi có giỏi đuổi theo ta.” Uế cười trêu chọc.

Chợt không gian vặn xoắn, mơ hồ, thân thể Uế vụt một cái biến mất.

Oanh! hai vị Thiên Thần đồng loạt đánh tới, không gian đổ sụp, Uế đã không thấy đâu.

Hai vị Thiên Thần cũng không cho rằng Uế đ·ã c·hết, bọn hắn đánh hụt.

“Hừ, thật gian xảo.” một vị bực bội mắng một tiếng.

Vị còn lại trầm ngâm.

“Đây hình như là triệu hoán thuật, do những cái hậu sinh kia sáng tạo ra.”

“Vậy thì sao?”

“Ta nghi ngờ có âm mưu, nếu không có Uế đồng ý, hậu sinh làm sao có thể triệu hoán được Thiên Thần. Bọn chúng chắc chắn đang âm mưu cái gì đó, cần phải vận dụng lực lượng của Thiên Thần.”

“Vậy phải làm sao?” tên này có chút lo lắng.

“Báo một chút cho thủ lĩnh đi.”

“Ừm! cũng chỉ có thể như vậy.”

Hai bọn họ nhanh chóng làm ra quyết định, truyền một cái tin, sau đó gia nhập cái khác chiến trường.

Không quan tâm Kẻ Phản Bội có cái gì âm mưu, chỉ cần đ·ánh c·hết thêm mấy tên phe địch, chắc chắn sẽ không lỗ.

...

Tại tế đàn, dòng máu sục sôi bốc hơi, lão Nhân Dương lui bước, biết được đã thành công.

Không gian gợn sóng, một ngón tay nhô ra nhưng ngón tay này quá lớn đủ ép sập tế đàn, nếu như cả người xuất hiện chỉ sợ hành tinh này không chịu được.

“ y da… thật phiền phức.” bên kia không gian vang lên tiếng nói.

Sau đó ngón tay từ từ thu nhỏ, không bao lâu một người bước qua, là Nữ Thiên Thần tên gọi Uế.

Thấy Uế, lão Nhân Dương cũng đứng hình vì vẻ đẹp của nàng, dù không cùng chủng tộc, dù khác hình dáng nhưng không hiểu vì sao lão bị vẻ đẹp này làm cho mê đắm.

“Có chuyện gì?” Uế lên tiếng hỏi.

Lão Nhân Dương vội thu liễm tinh thần, chắp tay cúi đầu hành lễ:

“Hoan nghênh Thiên Thần giá lâm!”

“Bớt nói nhảm, Thủ Lĩnh có lời gì?” Uế tỏ ra mất kiên nhẫn.

Lão Nhân Dương vội vàng từ trong tay áo lấy ra một khối đá.

Uế phất tay, khối đá bay lên, nàng ngón tay một điểm, khối đá vỡ nát, từ bên trong bay ra điểm điểm ánh sáng. Uế chăm chú giống như đang đọc cái gì đó. Một lúc sau, gật đầu lên tiếng:

“Ý của Thủ Lĩnh ta đã biết.”

“Vâng!” lão Nhân Dương cúi đầu hành lễ.

Uế đưa mắt nhìn quanh, phiền lòng.

“Phải mang theo đám này sao?”



“Ý của ngài ấy là gây ra một chút r·ối l·oạn, che giấu thân phận.” lão Nhân Dương vội giải thích.

“Được rồi, nếu Thủ Lĩnh muốn thì cứ như vậy đi.” Uế không có nhiều ý kiến.

Nàng đưa tay điểm một cái những điểm ánh sáng kia kết thành một cái ấn ký, ấn ký không ngừng mở rộng che khuất bầu trời.

“Đi vào!” Uế ra lệnh.

Đám Sinh Vật Địa Ngục hướng không bay vào trong ấn ký biến mất.

Uế bước vào cuối cùng.

...

Đã một năm trôi qua từ ngày mọi người đi lên xác Thiên Thần tu luyện, tất cả đều đạt được lợi ích to lớn, không ngừng có người đột phá, có là cảnh giới, có là công pháp, có là đại đạo...

Cũng không thiếu những trận đánh nhau, đại đạo quá nồng đậm khiến bọn họ không thoải mái, vẫn là phải phát tiết.

Tại trong phổi của Kha, các đường ống dẫn khí chằng chịt, nơi này rất ít có người tới bởi bên trong không thể dùng thần ý, đi vào rất dễ bị lạc, nếu như bị giam lâu bên trong sẽ vô cùng tệ.

Nơi nào đó đột nhiên sáng lên, một ấn ký xuất hiện, từ bên trong đi ra một con Hắc Cẩu Chúng, sau đó như nước vỡ bờ bầy sinh vật ào ào tràn vào mọi ngóc ngách.

Cuối cùng, một người bước ra, thân hình không còn to lớn, chỉ như một vị Thần tộc bình thường.

Uế đưa mắt nhìn quanh, mỉm cười:

“Đúng là kỳ cảnh. Kha cũng thật liều mạng, khắc ấn ký trong cơ thể, để đám kia bắt về.”

“Thủ Lĩnh có phải hơi lo quá rồi không? năm xưa dùng năm vị Thiên Thần vây g·iết Việt, bây giờ lại hy sinh một vị Thiên Thần, còn phái ta đến cũng chỉ vì mấy mảnh Khai Thiên Phủ.”

Uế lẩm bẩm, không quá hiểu Quang Minh nhưng không ảnh hưởng nàng làm việc.

“Tìm mảnh Khai Thiên Phủ.” Uế ra lệnh.

Đám Sinh Vật Địa Ngục đồng loạt rú lên nhận lệnh.

“Im miệng!” Uế bực mình, đám hạ đẳng ồn ào khiến nàng chán ghét, không biết vì sao Thủ Lĩnh lại dùng bọn này.

“Đi làm đi!”

Đám Sinh Vật Địa Ngục tản ra chạy khắp nơi.

Uế đưa tay ấn xuống, từ lòng bàn tay trải dài ra hoa văn, sau đó lan khắp cơ thể. Một lúc sau, Uế mỉm cười, đã phong tỏa cái xác, ai cũng không thoát được.

Uế từng bước chậm rãi bước đi, không vội vã. Nàng là Thiên Thần, g·iết một cái tiểu tử thu hồi mảnh vỡ không khó khăn chút nào.

Một chút lo lắng là bị Thiên Thần khác phát hiện, nhưng nàng đang thu liễm lại ở trong cơ thể của Kha, nếu không cố tình tìm kiếm là không thể nào nhìn ra.



Trác lúc này đang tại trong ống dẫn khí, đo đạc ghi chép, suốt thời gian này hắn vẫn luôn như vậy, hy vọng có thể ghi lại đầy đủ cấu tạo cơ thể Thiên Thần.

Chợt có tiếng bước chân, Trác lơ đễnh, bình thường thôi, lại có người đến, có cái gì đáng quan tâm.

Đột nhiên! từ trong một ống khí sau lưng... gào! một tiếng, hàm răng sắc nhọn nhào tới.

Trác hơi giật mình, nhưng đã đến trình độ của hắn rất khó b·ị đ·ánh lén, hắn tiện tay đang cầm viết phất ngang một cái.

Bịch bịch… hai mảnh xác Hắc Cẩu Chủng rớt xuống.

Trác nhíu mày, cơ thể này đã sinh ra Sinh Vật Địa Ngục? Không thể nào!

Thứ nhất cái xác còn mới.

Thứ hai nơi đây có trận pháp, có hắn tham gia, sẽ không cho phép sinh ra Sinh Vật Địa Ngục.

Nhìn cái xác này, ngưng trọng vài giây, chợt ánh mắt lóe sáng, Trác thầm kêu không tốt.

Hắn đặt tay lên thành vách cảm nhận, sắc mặt càng lúc càng tối, tiếp đó lấy ra mấy tấm minh văn, phất tay đốt lên, tro tàn không có tiêu tán mà rơi xuống.

Trác lo lắng, suy đoán của mình đã đúng, nơi này bị giở trò, ngoại địch xâm nhập, tất cả Thần tộc nơi đây đã thành cá trong chậu.

Kẻ có thể phong tỏa nơi đây, ngay cả hắn cũng không phát hiện được, thực lực… ít nhất cũng cỡ Thập Dương, thậm chí càng mạnh, có thể là… Thiên Thần.



Xem ra Kha b·ị b·ắt khả năng là cái âm mưu.

Càng nghĩ Trác càng là toát mồ hôi, hắn luôn miệng nói muốn thử một chút năng lực Thiên Thần nhưng mà khi có cơ hội đối mặt, hắn cũng sợ.

Phải nhanh chóng thông báo cho mọi người chạy khỏi đây.

Trác ngay lập tức hành động.

Cùng lúc này, rất nhiều người phát hiện Sinh Vật Địa Ngục, đều là phong thần, trong cơ thể Thiên Thần, cũng chỉ phong thần mới vào được. Bọn họ đều ý thức được không ổn.

“Nhanh rút lui!” một vị phong thần phóng ra từ lỗ mũi hét lớn.

Đám Thần tộc ngơ ngác, còn chưa hiểu lắm.

“Bẫy, đây là cái bẫy! các ngươi cấp tốc thoát đi truyền tin.” Vị này vội vã tiếp tục.

“Tiền bối, có chuyện gì?” một tên gần đó hỏi.

“Có Sinh Vật Địa Ngục.” vị này chỉ giải thích một câu. “Các ngươi theo ta thoát đi.”

Vị này mở cánh, muốn phóng lên trên, nhưng chợt cảm giác nặng nề, bước chân không thể rời mặt đất.

Sắc mặt hắn trầm trọng, dù đã đoán được kết quả nhưng khi không thành vẫn là thất vọng.

Thấy vị này bay lên không thành, những Thần tộc khác cũng thử, kết quả y như vậy.

Mọi người lại thử các phương pháp truyền tin khác, tất cả đều bặt vô âm tín.

Tôn Kỳ cũng thử kích hoạt ấn ký gọi tới Thập Dương, nhưng ấn ký chỉ sáng lên, hư ảnh Thập Dương không có xuất hiện, không biết là Thập Dương từ chối hay tin không truyền đi được.

Lúc này lại thêm mấy vị phong thần bay ra.

Bọn họ lúc này cũng có chút rối, không biết phải làm sao?

“Tất cả theo lệnh ta!” đúng lúc này có tiếng nói lớn.

“Trác, là Trác đại nhân!” một vị hô lên, cảm thấy có chút lực lượng.

Trác dù sao cũng là bộ trưởng Bộ Di Truyền, quyền cao chức trọng, thực lực cũng cao. Mặc dù danh tiếng không tốt nhưng lúc này Trác chỉ huy không ai có ý kiến.

“Xin Trác đại nhân ra lệnh.” có người hưởng ứng.

Trác gật đầu phân lệnh:

“Tập hợp tất cả Thần tộc trấn thủ các lối ra, bọn chúng mặc dù đông nhưng chúng ta thủ tại chỗ hẹp cũng có thể một trận chiến. Kéo thời gian tối đa. Ta sẽ tìm cách phá trận truyền tin tức ra ngoài.”

Mọi người gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.

Mọi người ngay lập tức triển khai hành động.

Tôn Kỳ được phân vào nhóm thủ tại lỗ mũi trái, có ba mươi người và hai vị phong thần.

Mới phân công vị trí, còn chưa kịp lập chiến thuật, bầy Sinh Vật Địa Ngục đã ầm ầm xông ra.

Tôn Kỳ lấy ra trường thương chuẩn bị sẵn sàng.

Gào! một con Lực Ly Giáp Thú nhào ra đầu tiên.

Tất cả căng thẳng.

Phốc! một mũi tên xuyên thủng đầu con thú, con thú ngã xuống trượt dài đến trước chân một tên Thần tộc.

Mọi người quay đầu nhìn, thì ra là một vị nữ thần cầm cung bắn ra.

“Giết!” một vị phong thần hét lớn, kích thích ý chí mọi người.

“Giết!” Thần tộc còn lại hét theo, đề trấn tinh thần ép xuống sợ hãi.

Ở đây không phải ai cũng dày dạn chiến trường.

Trong bóng tối, từng đôi mắt đỏ xuất hiện cho đến khi dày đặc, nh·iếp người tâm hồn.

Gào! bầy thú xông ra.

Tôn Kỳ đứng hàng trước nhất, thương như ảnh xà, nhẹ nhàng lướt trong không khí.

Phốc phốc… những cái đầu bay lên, rất đơn giản.