Chương 770: Đánh xuyên tứ đảo.
Lôi Động đưa mắt nhìn xuống, trong lòng có chút phức tạp, đánh Tôn Kỳ tất nhiên là thoải mái tâm, nhưng mà lúc đó không kiềm chế, ra tay hơi nặng.
Tôn Kỳ c·hết, với hắn không có chỗ nào tốt, rắc rối chỉ càng nhiều.
Tôn Kỳ thân phận còn đó, Bách Gia Cự Tử, đệ tử Hàn Thuyên.
Mặc dù là Tôn Kỳ ra tay trước nhưng sẽ không ai chấp nhận lời giải thích như vậy. Bọn họ sẽ chỉ càng mắng to: ngươi dù sao cũng là phong thần, ra tay với một vãn bối, không biết nhục sao?
“Ngươi đang thất thần gì vậy?” chợt có tiếng nói sau lưng vang lên.
Lôi Động giật mình, hắn hoàn toàn không cảm nhận được có sinh vật sống ở gần. Hắn nhanh như chớp quay đầu, cả người lôi điện rực sáng.
“Ngạc nhiên vậy! không phải ngươi cho rằng ta đ·ã c·hết rồi chứ!” Tôn Kỳ cười nhạt khinh thường. “Chỉ bằng đấy đạo hạnh của ngươi còn không đủ gãi ngứa cho ta.”
“Cuồng ngôn!” Lôi Động tức giận, trước đó một chút lo lắng, tự trách vì đã ra tay quá nặng hoàn toàn biến mất, hắn còn hối hận, biết vậy lại tăng thêm lực đạo.
Lôi Đông đấm tới.
Bành! Tôn Kỳ đưa chưởng đỡ lại.
Lôi Động nắm đấm run run, cảm giác như đấm vào bất động cự sơn. Tôn Kỳ sừng sững không một chút suy chuyển.
Lôi Động hừ một tiếng, tay hắn bắn ra sấm sét đánh thẳng vào chưởng thủ Tôn Kỳ.
“Vô dụng! nằm im để ta đánh không phải tốt hơn sao?” Tôn Kỳ lạnh nhạt.
Lôi Động nhíu mày, thật mạnh như vậy hay đang giả trang. Nghĩ lại Tôn Kỳ từng tại lôi đạo tràng tranh phòng cùng hắn, có lẽ không phải trang, Tôn Kỳ cũng am hiểu lôi đạo, mà lại không kém bởi vậy mới không bị sấm sét ảnh hưởng. Đúng, chính là như vậy.
Nhưng… có là gì! Tôn Kỳ có thiên phú đến đâu cũng chỉ là tiểu tử nhị dực.
Hắn thế nhưng là phong thần, lấy lôi đạo thành tựu phong thần.
Tại đạo tràng hắn bị áp chế mới ăn cái thua thiệt, lúc này… Tôn Kỳ không có cửa.
“Cho ngươi biết thế nào là phong thần thủ đoạn.” Lôi Động hét lớn, cả người bành trướng, sấm sét nổ ầm ầm.
Lôi Đế Thần Vương!
Lôi Động lúc này thân cao vạn trượng, đã không còn huyết nhục chi khu mà là thuần túy lôi khu. Hắn thò tay vào tầng mây kéo ra một thanh sấm sét, nhìn như đao như kiếm lại như thương. Thanh sấm sét theo hắn ý mà biến hóa.
Cái này là bí thuật của Lôi Động có thể dẫn động thiên địa vạn lôi mặc cho hắn sử dụng, chỉ cần lôi điện không hết, hắn lực vô tận. Chính là vô địch!
Tất nhiên những điều này chỉ là hắn trình bày mong muốn. Hắn thời phong thần toàn thịnh cũng không dám xưng vô địch.
Lôi Động từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt hung ác, mắt bắn lôi quang, miệng phun lôi âm.
“Quỳ xuống nhận lấy h·ình p·hạt!”
Tôn Kỳ cười nhạt, phong thần bí thuật mà thôi, hắn cũng có mà lại càng lợi hại.
Sau đầu Tôn Kỳ dựng lên bảy cái Chuyển Luân, bên trong đứng đấy một cái Hỏa Chủng.
Toàn thân hắn đột nhiên b·ốc c·háy, thế lửa càng lúc càng lớn, theo thế lửa thân hình hắn cũng bành trướng, đầu đội trời chân đạp đất, thân hình đã không kém Lôi Đế Thần Vương.
Bảy cái Chuyển Luân giống như bảy viên minh châu tại sau đầu hắn tạo thành Hỏa Luân Vương Miện.
Hỏa Luân Vương Miện không ngừng hấp thu lấy hỏa đạo, thậm chí câu thông với thái dương, mang cho hắn cường đại lực lượng.
Hỏa Đức Thần Quân!
Đây là biến chiêu Tôn Kỳ ngộ ra từ Thập Dương Bá Vương Quyền.
Hai bọn họ mắt đối mắt.
Một bên sấm động chớp giật, một bên hỏa lực vô biên.
“Đây là cái gì chiêu thức?” Lôi Động hơi ngạc nhiên, tự hỏi một câu, hắn cảm giác được chiêu này rất mạnh, không kém mình, là phong thần bí thuật.
Không có khả năng do Tôn Kỳ sáng tạo nhưng mà trên tay hắn cũng không lạ. Tôn Kỳ thân phận siêu phàm, lấy được một vài cái bí thuật phong thần không ai hoài nghi.
Mà hỏa này… không phải là bí thuật của Thập Dương đấy chứ?! Thập Dương tu luyện chính là thái dương đại đạo.
Nghĩ đến đây Lôi Động có chút ngưng trọng nhưng tên đã lên dây, mặc kệ ngươi là cái gì, ngươi là Thập Dương ta cũng đánh.
Lúc này, nghe tiếng động, rất nhiều người đã quan sát nơi này, bọn họ thấy được đánh nhau cũng không khỏi khen: tốt gan bự! dám tại đệ ngũ đảo đánh nhau, mà lại còn p·há h·oại không ít.
Bọn họ không có ai ngăn cản, chuyện này để cho Pháp Gia đi.
Còn Pháp Gia, để bọn hắn phá đi, phá càng nhiều bồi thường càng nhiều.
Nguyên Sa đã đi được một quãng, nghe tiếng động liền nán lại xem, không ngờ Tôn Kỳ còn có thể vận dụng ra chiêu thức hao tổn như vậy, xem ra trước đó nói chỉ b·ị t·hương ngoài da không phải cứng miệng.
Hỏa Đức Thần Quân tung nắm đấm đánh ra chiêu thứ nhất trong Thập Dương Bá Vương Quyền, Nhất Kích Phá Địch.
Lôi Đế Thần Vương ương ngạnh, cũng một nắm đấm đánh tới, lấy cứng đối cứng.
Oanh! lôi hỏa giao thế.
Ầm ầm… hai cự nhân lùi lại, bước chân đạp nát sơn hà. Cả ngũ đảo trùng thiên rung chuyển.
“Chẹp chẹp… hai tên này thật to gan!”
“Cũng may là các Thiên Thần đã bỏ đi, nếu là trước đây có lẽ một bàn tay chụp c·hết bọn hắn.”
“Thú vị! Lôi Động sử ra bí thuật vậy mà vẫn không chiếm được chút nào tiện nghi.”
Bên ngoài mọi người nghị luận, xem như một trò vui, không lo lắng chút nào p·há h·oại.
Hai cự nhân dừng bước chân, nhìn xem cánh tay đã thấy trống không, lực đạo của đối phương vẫn không ngừng p·há h·oại. Cả hai gầm lên giận dữ, theo tâm tình của bọn hắn, lôi điện như những con ác long gào thét, thiên hỏa đốt cháy thương khung muốn hàng thế thiêu cháy thế gian.
Lôi Đế Thần Vương nhảy lên cầm tia sét đâm tới, lúc này không cần cái gì chiêu thức, lực lượng chính là chiêu thức tốt nhất.
Hỏa Đức Thần Quân cũng không kém cạnh, tay vươn bầu trời giống như chộp lấy thái dương, hỏa đạo hội tụ, một hỏa cầu nhanh chóng hình thành.
Hỏa Đức Thần Quân hơi khuỵu gối tụ lực, sau đó mang theo hỏa cầu đấm móc ngược lên.
Oanh oanh oanh…
Tia sét cắm vào đầu Hỏa Đức Thần Quân, uy năng tràn ra p·há h·oại bừa bãi. Hỏa Đức Thần Quân ầm ầm sụp đổ.
Hỏa cầu đánh vào lồng ngực Lôi Đế Thần Vương, xuyên thấu một lỗ. Hỏa đạo đốt lên lôi khu, đã cháy là không thể tắt trừ phi đối phương yên diệt.
“A!!” cả hai hét lớn. Lôi khu và hỏa khu đều ầm ầm rạn nứt vỡ nát.
Thân hình hai bọn họ lần nữa hiện ra, trên người đầy v·ết t·hương.
Lôi Động sắc mặt cực không tốt, không chỉ vì v·ết t·hương mà còn vì lòng tự trọng. Hắn là phong thần, sử dụng phong thần bí thuật vậy mà chỉ có thể ngang tay với một tiểu tử miệng còn hôi sữa, đáng sợ là tiểu tử này còn thua hắn một cấp.
Tôn Kỳ lau máu khóe miệng, cười lớn:
“Ngươi cũng chỉ có thế thôi sao?”
Tôn Kỳ đạp bước tiến lên, theo từng bước chân của hắn, tơ nguyện quấn quanh, một bộ hoàng kim áo giáp phủ lên người.
Lôi Động nhíu mày, tự nghĩ xem mình còn chiêu gì có thể thấy ra, nhiều nhưng mà cảm thấy đều vô dụng, hắn đã thấy qua tơ nguyện tác dụng không dùng đại chiêu là không thể phá được.
Vốn định dùng Lôi Đế Thần Vương đối phó tơ nguyện, không ngờ Tôn Kỳ không cần tơ nguyện cũng có thể phá hắn Lôi Đế Thần Vương.
Hắn lúc này cũng chỉ có thể khoác lên lôi giáp.
Tôn Kỳ biến hóa đa đoán, không ai biết được hắn át chủ bài là cái nào, chủ tu cái gì?
Khi Lôi Động còn đang nghĩ cách, Tôn Kỳ đã xuất hiện trước mặt hắn, không một lời dư thừa, nắm đấm đánh ra.
Lôi Động một chưởng nghênh tiếp.
Tôn Kỳ nhếch mép cười, chệch đi nắm đấm, không để quyền chưởng v·a c·hạm.
Bành! cả hai cùng lúc trúng chiêu.
Tôn Kỳ trúng vai, Lôi Động trúng cổ.
Lôi Động trượt dài, Tôn Kỳ có tơ nguyện áo giáp nhận tổn thương không lớn.
Lôi Động chưa dừng lại được phản lực, Tôn Kỳ đã bay tới.
Giống như trước, bành! cả hai cùng trúng chiêu.
Lôi Động ruột gan lộn nhào, lôi giáp rạn nứt, Tôn Kỳ cười nhạt, không cho hắn một hơi để thở.
Tôn Kỳ liên tục t·ấn c·ông, bỏ qua phòng thủ, mặc cho Lôi Động phản kích, lấy thương đổi thương, mà kẻ b·ị t·hương chỉ có thể là Lôi Động.
Tôn Kỳ bỏ qua chiêu thức, chiêu thức liên quan đến vận chuyển thần lực, có độ trễ nhất định. Hắn không dùng chiêu thức, Lôi Động càng không có thời gian, hoàn toàn bị động nhận đòn.
Lúc đầu còn có thể đánh qua lại, sau dần Lôi Động chỉ biết phòng thủ chịu đòn.
Tôn Kỳ hai bàn tay từng ngón đan xen, nắm lại, giáng xuống.
Bành! không khí nổ bể.
Lôi Động phun huyết bay ngược xuống dưới, ầm ầm xuyên thủ đệ ngũ đảo rơi vào đệ tứ đảo.
Tôn Kỳ theo như hình với bóng.
Bọn họ từ đệ tứ đảo tiếp tục rơi xuống đệ tam đảo, đệ nhị đảo đến đệ nhất đảo thì dừng. Không phải không thể xuyên qua, nhưng phía dưới chính là Phàm Giới, bọn họ đánh xuống dưới, chính là tai họa ngập đầu với phàm nhân.
“Hộc hộc...” Tôn Kỳ thở dốc.
Sảng khoái, thật sảng khoái!
Tôn Kỳ hét lớn một tiếng, bỏ lại Lôi Động thoi thóp, thở hắt từng hơi, cơ thể tan nát. Tôn Kỳ cũng là biết nặng nhẹ, chỉ cần không đ·ánh c·hết là được.
Đánh thì sướng tay rồi nhưng hôm sau Pháp Gia tìm đến hắn.
20246 điểm công huân…
Tôn Kỳ cầm chén nước mà run run tay, đây là số điểm thiệt hại bọn họ gây ra. Pháp Gia bỏ đi số lẻ tính mỗi bọn họ bồi thường mười ngàn điểm.
Đây rõ ràng là muốn g·iết người mà!
Bọn hắn mặc dù đánh xuyên qua mấy cái đảo trùng thiên nhưng hắn biết đảo trùng thiên có thể tự khôi phục, còn những công trình kiến trúc, đồ vật… đều không đến giá đấy.
Nhưng biết làm sao được! Pháp Gia thống kê, rất khó để cãi lại.
Mười ngàn điểm! mà lại là điểm công huân, không phải điểm thẻ, hệ thống điểm thẻ đã bị loại bỏ.
“Tiền bối là...” Tôn Kỳ cố nặn ra nụ cười.
“Ta gọi Pháp Chính, bất quá cũng chỉ là cái tứ dực, không dám nhận tiền bối.” lão giả vuốt vuốt chòm râu dê muối tiêu cười nói.
Tôn Kỳ nhìn hắn đã biết là loại khó chơi, lại thêm cái tên Pháp Chính… thật là khó mà!
“Cái này...”
“Cự Tử định quỵt nợ sao?” Pháp Chính cười cười hỏi.
Tôn Kỳ xua tay.
“Nào dám, chỉ là số điểm này thật sự lớn, ta không lấy ra được.”
“Vậy cũng không sao, có thể dùng vật đổi.”
“Dùng vật đổi?” Tôn Kỳ nhíu mày cảm thấy có âm mưu.
“Đúng vậy!”
“Tiền bối có thể nói thẳng, ta cảm thấy mình cũng không có vật gì đáng giá đấy.”
“Sao lại nói không có? Tiếp Thiên Đài không phải sao?”
“Tiếp Thiên Đài? không thể nào!” thì ra Pháp Gia nhắm đến Tiếp Thiên Đài, Tôn Kỳ ngay lập tức từ chối.
Thần tộc đã kích hoạt tình trạng thời chiến, mọi thứ trở thành công hữu, dùng quy tắc q·uân đ·ội xử lý, ngoại trừ Tiếp Thiên Đài vẫn là tư hữu.
Trước đó có lẽ không quá để ý, nhưng bây giờ tơ nguyện thể hiện tiềm năng, số lượng người đi theo con đường nguyện lực ngày càng nhiều, là một cái lực lượng không nhỏ. Bởi vậy Thần tộc muốn thu lại.
Nhưng mà không dám trắng trợn đoạt, vẫn phải theo luật làm.
“Cự Tử yên tâm!” Pháp Chính trấn an. “Cự Tử vẫn có quyền lợi trong Tiếp Thiên Đài ba phần, không cần mất công sức quản sự, chỉ cần ngồi không cũng có điểm.”
Tôn Kỳ liếc nhìn hắn, khinh thường trí thông minh của ai đây!
“Tiền bối không cần nói nữa, ta sẽ không giao ra Tiếp Thiên Đài, cho dù có giao ra mấy vị cũng chưa chắc dùng được.”
“Là ý gì?” Pháp Chính nhíu mày.
“Nhân Chủng! hạch tâm của Tiếp Thiên Đài là Nhân Chủng, không có cái này Tiếp Thiên Đài cũng bất quá một tòa tháp tụ nguyện lực mà thôi. Mấy vị không tin có thể xây thử, Tiếp Thiên Đài cũng không phải cái gì phức tạp công trình, ta có thể giao bản vẽ cho các vị.” Tôn Kỳ giải thích.
Pháp Chính cười nói:
“Cũng không phải khó giải quyết, Cự Tử chỉ cần để lại Nhân Chủng...”
Tôn Kỳ đưa tay ngăn lại, giọng đanh thép:
“Không được! lúc cần ta phải mang đi Nhân Chủng, có khi còn lấy đi đại lượng nguyện lực. Nếu không có quyền tuyệt đối, trên bàn của ta sẽ đầy đơn tố cáo. Nói thật, ta xây Tiếp Thiên Đài vì chính mình tu luyện, có hay không những người khác không quan trọng.
Ta muốn giúp mọi người mới mở rộng Tiếp Thiên Đài, thu một chút tài nguyên tượng trưng.
Các vị… đừng coi lòng tốt của ta là dĩ nhiên!”
“Nếu còn nhắc đến chuyện này nữa… ta sẽ thu lại Tiếp Thiên Đài.” Tôn Kỳ ánh mắt sắc bén, không dung phản kháng.
Pháp Chính nghe vậy không dám bàn tiếp, nói sang chuyện khác.
“Vậy chuyện bồi thường...”
“Yên tâm, ta sẽ trả. Không phải trong luật cho phép trả góp sao?” Tôn Kỳ cười nhạt, đừng tưởng rằng hắn không biết luật.
“Có là có nhưng sẽ tính lãi...” Pháp Chính giải thích.
“Không vấn đề gì! mỗi năm ta sẽ trả một ngàn điểm, mười năm là xong chứ gì, lãi năm cuối ta sẽ trả.” Tôn Kỳ lạnh nhạt.
Một ngàn điểm công huân một năm không phải ai cũng kiếm được nhưng hắn có Tiếp Thiên Đài, một ngàn điểm không khó.
Hắn giữ con gà đẻ trứng vàng này trong tay, ngu ngốc mới bán đi!
Pháp Gia vậy mà định dùng mười ngàn điểm lừa đi của hắn.
Tôn Kỳ đã nói đến mức này, Pháp Chính cũng không còn cách nào khác.
Pháp Chính rời đi, Tôn Kỳ nhìn bóng lưng hắn, chợt nghĩ đến một chuyện, mỉm cười.
Lôi Động nghe được mười ngàn điểm đại khái không muốn mở mắt luôn đi.