Chương 394: Tiễn các ngươi lên đường.
Ngay từ khi vừa nhìn thấy ánh sáng hào quang, Tôn Kỳ đã có cảm giác quen thuộc.
Hắn nói Thảo Trùng Yêu Quân ném Tây Á vào trong màn sáng kể kiểm tra suy luận của mình, quả nhiên hắn đã đoán đúng.
Các ánh sáng hào quang này chính là các loại đại đạo.
Lần đầu tiên hắn bắt gặp hào quang đại đạo là tại trong Tổ Địa Ma tộc, nơi đó có vạn đạo sinh và hình ảnh vạn vật từ đại đạo hình thành, sự sống nảy mầm. Nhưng chỉ có vạn đạo là thật còn lại đều là hình ảnh mô phỏng, chưa đạt tới chân thực. Có lẽ Ma Tổ mới đạt được bước đầu của quá trình sáng tạo.
Tôn Kỳ lạc vào Tổ Địa hạch tâm, lần đầu thấy vạn đạo chi địa, hắn lúc đó đã tin tưởng câu chuyện khởi nguyên của Ma tộc là sự thật. Sau đó bình tâm suy nghĩ hắn mới thấy nhiều điểm bất hợp lý, nên hắn đã phủ nhận câu chuyện khởi nguyên của Ma tộc.
Trong câu chuyện khởi nguyên của Ma tộc, hắn chỉ thấy một điểm đúng là vạn đạo chi địa ngay tại Tổ Địa còn những điểm khác đều không phù hợp.
Ngày hôm nay, hắn không ngờ lại gặp cảnh tượng quen thuộc.
Nơi này vạn đạo hào quang rủ xuống khá giống với trong Tổ Địa, khiến Tôn Kỳ nhất thời ngây người.
Đạo là khởi nguồn của vạn vật, nhưng từ đạo thành vật phải trải qua nhiều quá trình mà ngay chính Tôn Kỳ cũng biết được, hay ít nhất lúc này hắn không biết được.
Ma Tổ hiểu về đạo nhiều hơn Tôn Kỳ, hắn đã đến bước từ đạo thành vật, nhưng vật vẫn chỉ có hình mà chưa thành thực.
Vạn đạo tại Tổ Địa đã được Ma Tổ thuần hóa, sắp xếp theo quy luật, còn nơi này đại đạo là càng chân thực hơn, nguyên thủy hơn, hỗn loạn hơn, hoang dã hơn.
Trong câu chuyện khởi nguyên của Hải Tộc có nhiều điểm hư cấu, nhưng ít nhất có một điểm không sai đó là nơi đây quả thực tụ tập vạn đạo từ vũ trụ.
Nơi này vạn đạo hỗn loạn không được kiểm soát, vừa chạm vào tất bị vạn đạo xé nát. Điều đó giải thích vì sao Tây Á và ba tên hoàng tử hoàng nữ kia vừa chạm vào màn sáng thì lập tức tan rã, đại đạo đã xâm nhập vào cơ thể bọn hắn.
Đại đạo không g·iết bọn hắn. Đại đạo chỉ khiến bọn hắn quy về nguyên gốc. Từ một cơ thể sống thành vật chất cơ bản, từ vật chất cơ bản thành năng lượng, từ năng lượng thành đại đạo, trở thành một bộ phận nơi đây.
Còn vì sao Tôn Kỳ không bị đại đạo hóa nguyên? Có hai nguyên nhân.
Thứ nhất hắn nhận được một sợi vạn đạo chi mẫu từ thanh tàn kiếm trong Tổ Địa, mặc dù đến hiện giờ hắn vẫn chưa biết sợi vạn đạo chi mẫu này có tác dụng gì.
Khi bị đại đạo xuyên thấu hắn cảm giác thân thuộc giống như đồng nguyên. Hắn tự biết bản thân không chưa đạt tới cấp độ hiểu đạo, vậy nên chỉ có thể do sợi vạn đạo chi mẫu và vạn đạo nơi đây đồng nguyên.
Thứ hai hắn đã đúc thành đạo tâm, mặc dù chỉ là sơ tâm nhưng như vậy đã đủ.
Vũ Đông nghi ngờ hỏi:
“Ý ngươi những ánh sáng này là đại đạo?”
Bạch Dã gật đầu.
“Ngươi làm sao biết điều này?” Lôi Bạc hỏi.
Đám Hải tộc và Thảo Trùng Yêu Quân đầy nghi hoặc với những lời Bạch Dã nói. Bọn hắn tất nhiên biết đạo là gì, chính vì biết mới khiến bọn hắn nghi ngờ.
Đạo chính là truy cầu của mỗi sinh vật sống, tu vi càng mạnh càng nhìn rõ đạo. Bọn hắn tu vi đều cao hơn Bạch Dã rất nhiều, nhưng chính bọn họ cũng chưa đến bước tìm đạo, hiểu đạo, truy cầu đạo. Bọn hắn vẫn đang ở bước truy cầu lực lượng.
Tại sao Bạch Dã có thể biết về đạo?
Trong lòng bọn hắn đều nổi lên một ý nghĩ: Bạch Dã không còn là Bạch Dã, chỉ sợ cũng giống như Minh Giang bị Thảo Trùng Yêu Quân điều khiển.
Bên trong Bạch Dã chỉ sợ là lão quái vật.
Đám Hải tộc sắc mặt khó coi, rốt cuộc còn bao nhiêu kẻ như Bạch Dã đã xâm nhập vào hạch tâm Hải tộc.
Vũ Đông là khó coi nhất, hắn đã từng kiểm tra qua Bạch Dã lẫn Minh Giang nhưng không phát hiện được gì, hắn vậy mà bị qua mặt. Đây chẳng khác nào là hai cái tát mạnh vào lòng tự tôn của hắn.
Bọn hắn đang suy đoán rốt cuộc Bạch Dã là nội gián của tộc nào?
Yêu tộc chăng?
Yêu tộc vì sao lại phái đến hai tên làm gián điệp, mà vừa rồi biểu hiện, xem ra Bạch Dã và Thảo Trùng Yêu Quân không quen biết nhau.
Thần tộc?
Thần tộc xưa nay thần bí, chưa bao giờ có báo cáo Thần tộc chủ động t·ấn c·ông Yêu tộc hay Hải tộc. Bọn hắn dường như chỉ chăm chăm t·ấn c·ông Ma tộc.
Còn Ma tộc?
Khả năng còn thấp hơn, vì Ma tộc luôn mang ma khí trên người, một đặc điểm rất dễ nhận dạng.
Rốt cuộc là tộc nào? Bọn hắn không thể nào nghĩ ra.
Thảo Trùng Yêu Quân cười thầm trong lòng, xem ra hắn không cô đơn, Bạch Dã có thể trở thành đồng minh của hắn. Không cần biết Bạch Dã thuộc Ma tộc hay Thần tộc thậm chí là Yêu tộc, chỉ cần biết đối thủ chung của bọn hắn lúc này là Hải tộc, vậy thì có thể hợp tác được.
“Ngươi là ai?” Vũ Đông giận dữ hỏi.
“Bạch Dã!” Bạch Dã đơn giản nói.
“Hắc, hắc, đến lúc này còn cần gì che giấu nữa, sao không nói thật đi? Biết đâu ta và ngươi còn có cơ hội hợp tác.” Thảo Trùng Yêu Quân nãy giờ im lặng bất ngờ lên tiếng.
Đám Hải Vương nhìn hắn hừ lạnh, xem ra tên này sống hết kiên nhẫn rồi.
“Ta đã kiểm tra hồn phách của ngươi. Ngươi làm sao qua mặt được ta?” Vũ Đông lại hỏi, đây là điều hắn thắc mắc nãy giờ. Hắn rõ ràng đã kiểm tra qua hồn phách của Bạch Dã, không thể nào giả được. Nếu như có ai có thể giả dạng cả hồn phách, nghĩ thôi cũng thấy quá đáng sợ.
Bạch Dã không thèm để ý mấy câu hỏi của bọn họ, hắn không có nghĩa vụ phải trả lời, hắn hỏi sang chuyện khác:
“Các ngươi có muốn biết cách đi vào màn sáng?”
“Cách gì?” Bắc Khôi vội hỏi, hắn bây giờ không quan tâm Bạch Dã là ai, chỉ cần có cách qua ải này là được.
“Các ngươi chỉ cần đúc đạo tâm.” Bạch Dã thật tâm trả lời, tất nhiên chỉ thật một nửa, còn về chuyện vạn đạo chi mẫu hắn sẽ không nói ra.
“Đạo tâm? nó là thứ gì?” cả đám Hải tộc nhìn nhau bọn hắn thực sự không hiểu đạo tâm là gì.
Thảo Trùng Yêu Quân mắt đảo mấy vòng như có điều suy nghĩ, chợt! hắn nhớ ra điều gì đó.
“Đạo tâm? có phải là thứ mà đám Ma tộc tu sĩ vẫn hay nói.”
Thảo Trùng Yêu Quân liên tục thay đổi thân phận, hắn cũng từng xâm nhập vào Ma giới.
Tại Ma giới, cũng không nhiều kẻ biết đến đạo tâm, chỉ thỉnh thoảng nghe nhắc đến trong câu chuyện phiếm lúc rảnh rỗi. Chỉ có Ma tộc đại năng mới nhắc nhiều hơn đến đạo tâm, nhưng chính bọn hắn cũng không nói rõ được đạo tâm là gì?
Bạch Dã gật đầu, cũng không giải thích thêm.
Đám bọn hắn ngay lập tức nổi lên suy nghĩ: Bạch Dã là Ma tộc giả dạng.
“Làm sao để đúc đạo tâm?” Thảo Trùng Yêu Quân hứng thú hỏi, hắn không quan tâm Bạch Dã là ai, chỉ cần có giá trị thì đều có thể hợp tác.
“Lấy tâm làm trụ, tụ vạn đạo đúc thành đạo tâm.” Bạch Dã dùng vài lời đơn giản giải thích.
Nhưng để hiểu những lời này, không có đại trí tuệ là không được. Năm xưa hắn cũng dùng những lời này nói với đại ca Vô Ưu của hắn.
Vô Ưu chìm đắm nhiều năm nghiên cứu đạo tâm, bị những lời này bức cho cạn kiệt trí tuệ, sinh mệnh mà c·hết.
“Làm sao tụ vạn đạo?” Thảo Trùng Yêu Quân hứng thú hỏi, hắn cảm thấy đã sắp đến điểm mấu chốt.
“Chỉ cần hiểu đạo thì có thể tụ đạo.” Bạch Dã vẫn đơn giản trả lời.
“Làm sao để hiểu đạo?” Thảo Trùng Yêu Quân ánh mắt sáng rỡ, hắn cảm thấy chỉ còn một bước nữa thôi.
“Muốn hiểu đạo thì cần có đạo tâm.” Bạch Dã lạnh nhạt nói.
Nghe lời này cả Thảo Trùng Yêu Quân và đám Hải tộc đều muốn lớn tiếng mắng chửi. Nói một hồi lòng vòng cuối cùng cũng quay lại điểm khởi đầu.
“Hừ! Ngươi đây là trêu chọc ta sao?” Thảo Trùng Yêu Quân hừ lạnh nói, sát khí nhàn nhạt trong ánh mắt.
Bạch Dã nhẹ lắc đầu cười nhạt:
“Cũng không phải là không có điểm đột phá, đây không phải là một vòng tròn bế tắc, ta chính là minh chứng tốt nhất.”
“Ồ! Thế nào đột phá?!” Thảo Trùng Yêu Quân lại thấy sáng lên hy vọng.
“Đã không thể dùng ngoại đạo tụ đạo tâm, vậy thì dùng nội đạo tụ đạo tâm.”
“Nội đạo là gì? Làm sao dùng nội đạo tụ đạo tâm?”
“Nội đạo là đạo của bản thân. Lấy bản thân chứng đạo.”
Đám Hải tộc và Thảo Trùng Yêu Quân lặng im suy nghĩ, bọn hắn cảm thấy hiểu nhưng lại không hiểu, cảm giác đã nắm được đầu mối nhưng nghĩ kỹ lại chẳng có gì.
Bạch Dã đứng đấy nhìn bọn hắn, để bọn hắn tự mình suy nghĩ.
Mãi một lúc sau, bọn hắn vò đầu bứt tai nét mặt khổ sở. Bọn hắn thực sự không hiểu được cái gì là nội đạo, cái gì là lấy bản thân chứng đạo.
Vũ Đông nét mặt nhăn nhó hỏi:
“Ngươi làm sao đúc được đạo tâm? nội đạo của ngươi là gì?”
“Đạo của ta là giúp chủng tộc quật khởi, lật đổ áp bức.”
“Chủng tộc của ngươi rốt cuộc là gì? Vì sao lại muốn lật đổ áp bức, là ai áp bức tộc ngươi?”
Bạch Dã nhìn bọn hắn, lạnh lùng nói:
“Thời điểm đã đến, ta tiễn các ngươi lên đường!”