Chương 123: Lưỡng bại câu thương
Tôn Kỳ vừa chạy gấp vừa nghĩ lại trận chiến vừa rồi, mỗi bước đi của hắn đều là nguy hiểm trùng trùng.
Đầu tiên là để lộ tung tích cho tên t·ruy s·át phát hiện, tiếp đó hạ độc nguồn suối đánh lạc hướng đối phương.
Hắn cũng không có hạ độc tại trên tảng đá, hắn cũng không có động tới tảng đá đó, hắn chỉ phá hết những tảng đá xung quanh chỉ để lại một tảng đá tốt nhất. Mọi thứ xung quanh đều là giả tượng chỉ còn tảng đá là thật, ngược lại sẽ khiến tảng đá càng giả hơn. Khiến đối phương lâm vào lầm tưởng.
Và sau đó là điểm quan trọng, nguy hiểm nhất của kế hoạch: hắn phải chịu được đòn t·ấn c·ông của tên t·ruy s·át. Khiến cho tên t·ruy s·át nghĩ mình đã bị trúng độc.
Trên thực tế, hắn bị trúng độc chính là lúc hắn t·ấn c·ông Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ đã bôi một lớp độc trên thân thương. Khi thương và kiếm chạm nhau, lớp độc b·ị đ·ánh tan khỏi thân thương bay vào trong không khí và tên t·ruy s·át đã vô tình hít phải mà không biết.
Trong lúc tên t·ruy s·át còn đang nghi ngờ thì độc đã xâm nhập vào người hắn. Lúc hắn lấy ra ma thạch hấp thu thì độc gặp được ma khí nên bùng phát mạnh mẽ.
Sau đó Tôn Kỳ cũng nói với hắn độc dược gặp ma khí sẽ bành chướng nhưng tên t·ruy s·át không tin, hắn lại nghĩ là do hồn lực.
Tiếp đó tên t·ruy s·át tận lực hấp thu ma khí thì với lượng ma khí khổng lồ có thể tạm thời có thể áp chế được độc dược. Cũng giống như ngươi thả một ngàn con nai vào chỗ con hổ, con hổ trong lúc nhất thời sẽ bị choáng ngợp ăn không hết nai nhưng qua thời gian thì nai vẫn bị hổ ăn hết.
Sau đó thì kết cục của tên này cũng không cần nói nữa.
Đây là thông minh quá hóa ngốc.
Nhưng khi Tôn Kỳ đã nắm chắc chiến thắng trong tay lại để cho tên này có cơ hội bắn pháo báo tin cho đồng bọn. Đây cũng là sơ sót của Tôn Kỳ.
Khi đến gần chiến thắng, chúng ta thường tự mãn, bất cẩn. Tôn Kỳ cũng vậy.
Đây là bài học đáng nhớ cho Tôn Kỳ.
Không lâu sau Tôn Kỳ rời đi, một bóng hình xuất hiện tại con suối, nơi phát tín hiệu. Hắn dò xét hiện trường, chỉ có vài vết đánh nhau.
Hắn lẩm bẩm:
“Không có nhiều dấu vết đánh nhau, lão Hồ c·hết quá nhanh. Chắc chắn là bị trúng độc kế của tên tiểu tử kia. Tên tiểu tử này không đơn giản. Như thế thì càng cần phải tiêu diệt, đành phải bỏ qua cho hai tên kia thôi.”
Nói xong, hắn lướt về phía rừng xa.
Tôn Kỳ đang chạy thì bỗng nhiên sắc mặt biến xấu, hắn cảm thấy có kẻ truy tung. Chắc hẳn là đồng bọn của kẻ hắn vừa g·iết.
Thời gian quá gấp, Tôn Kỳ cũng chưa kịp nghĩ ra cách đối phó.
Tôn Kỳ lấy thần thức bao bọc toàn thân che giấu, hắn chọn một hướng khác rẽ đi. Nhưng không bao lâu tên t·ruy s·át cũng rẽ theo hướng của Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ thấy vậy thì lại tiếp tục rẽ hướng hai ba lần nữa nhưng mà vẫn không thể cắt đuôi tên t·ruy s·át. Chỉ cần Tôn Kỳ rẽ hướng là một lúc sau đó tên t·ruy s·át cũng đổi hướng theo. Điều này chứng tỏ tên t·ruy s·át có cách nào đó biết được hướng di chuyển của Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ ngẫm nghĩ một chút rồi chợt sực nhớ đến cái xác của tên hắn đã g·iết tại bờ suối. Chắc chắn trên thân tên này có vật gì đó có thể dẫn đường cho tên phía sau. Tôn Kỳ thầm trách bất cẩn. Lúc trước hắn không muốn để lại dấu vết nên mới mang theo xác của tên t·ruy s·át nhưng không ngờ nó lại gây ra rắc rối khác cho hắn.
Tôn Kỳ đầu óc luân chuyển suy nghĩ kế hoạch, sau đó hắn gõ gõ Tử Kim Hồ Lô.
Hỏa Hỏa chui đầu ra hỏi:
“Ngươi có chuyện gì sao?”
“Ta chỉ muốn biết ngươi có thể phát huy ra một đòn siêu việt Tạo Thể cảnh sao?” Tôn Kỳ gấp hỏi.
“Tất nhiên là được. Ta chỉ cần cuốn trên nắm đấm của ngươi, hấp thụ linh khí của ngươi sau đó ngươi tung đấm vào đối thủ, ta sẽ thiêu c·hết hắn.”
Tôn Kỳ nghe vậy thì gật đầu:
“Được. Ngươi chuẩn bị đi.”
Tôn Kỳ sở dĩ dám một lần đánh cược liều một trận với tên t·ruy s·át lần này vì hắn tin tưởng tuyệt đối vào sức mạnh của Hỏa Hỏa. Hắn cũng biết đây là tên t·ruy s·át cuối cùng, chỉ cần g·iết tên này thì hắn sẽ không cần chạy trốn nữa.
Truy sát bọn hắn lần này có năm tên, hai tên đã đuổi theo Hắc Vân Ưng, hai tên đã bị hắn g·iết, chỉ còn lại một tên đang t·ruy s·át Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ phóng thần thức dò xét xung quanh, hắn đang tìm địa điểm quyết chiến có lợi.
Bỗng nhiên ánh mắt hắn sáng lên, hắn vội đổi hướng sang một bên.
Chạy không bao lâu thì Tôn Kỳ đến địa điểm hắn chọn.
Đó là một ngọn núi đá lớn, chính giữa ngọn núi bị nứt ra một khe rộng chừng hai thước. Khe núi sâu hun hút chẻ đôi ngọn núi. Cho Tôn Kỳ một cảm giác có vị đại năng nào đó lấy tay làm đao chém ngọn núi ra làm hai.
Tôn Kỳ không do dự mà lao vào khe núi.
Một lúc sau đó, một bóng hình xuất hiện cũng dừng trước khe núi, hắn có hơi trầm ngâm do dự.
Trước đó Tôn Kỳ đã g·iết hai đồng bọn của hắn, chứng tỏ Tôn Kỳ khá mưu mô xảo trá. Có thể Tôn Kỳ đã phát hiện được hắn theo đuôi, và có thể đã đoán ra cái xác kia có vấn đề. Vậy mà Tôn Kỳ vẫn chạy vào khe núi, đây rất có thể là cái bẫy.
Hắn do dự một chút rồi cười gằng:
“Trước sức mạnh tuyệt đối thì âm mưu gì cũng vô dụng, ta không tin thời gian ngắn như vậy ngươi có thể tạo ra bẫy g·iết được ta.”
Tuy nói như vậy nhưng hắn vẫn nuốt vào một viên giải độc đan sau đó mới bay vào khe núi.
Đi vào được không lâu thì hắn đã thấy Tôn Kỳ đứng ngang chặn đường, một tay cầm thương, một tay cầm khiên chắn.
Tôn Kỳ nhìn kẻ đến, bình tĩnh nói:
“Ngươi không sợ ta đặt bẫy sao?”
Tên này nghe vậy thì mỉm cười:
“Ngươi nói như vậy chứng tỏ ngươi chưa kịp bố trí bẫy hoàn thành, ngươi chỉ đang cố trang bức với câu giờ mà thôi. Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội đó.”
Vừa dứt lời, hắn đã lao tới chỗ Tôn Kỳ, tung ra một chưởng toàn lực.
Tôn Kỳ hy vọng có thể dùng c·ái c·hết của hai tên trước đó để dọa tên này rút lui nhưng hiển nhiên là đã bị phát hiện, hắn chỉ có thể chọn phương án cuối cùng. Đối đầu trực tiếp.
Tôn Kỳ nổi giận, khí thế tăng vọt, không một chút chần chừ phóng tới.
Tay nắm khiên đánh tới nghênh đón một chưởng của đối phương.
Tấm khiên chưa chạm tới tay chưởng thì đã bị xé nát, sau tấm khiên là nắm đấm đang hừng hực b·ốc c·háy vẫn đang tiếp tục đánh tới.
Tên t·ruy s·át nhíu mày, cảm thấy một tia nguy cơ, ngọn lửa này cho hắn một cảm giác bất an nhưng mà khí thế đã phát không thể thu lại. Bây giờ việc hắn có thể làm là toàn lực dốc sức vào một chiêu này.
Khi nắm đấm cùng chưởng ấn vừa tiếp xúc.
Ầm ầm t·iếng n·ổ vang, cả ngọn núi rung rinh, đất đá đổ sụp, khí lãng càn quét bụi bay mịt mờ.
Ngọn lửa lập tức bùng c·háy d·ữ d·ội, đất đá hai bên khe núi nóng đỏ, bị nung chảy như dòng dung nham, từ từ nhỏ xuống dưới, ngọn lửa bao lấy toàn thân tên t·ruy s·át.
Tên t·ruy s·át chỉ kịp hét lên một tiếng thì đã bị ngọn lửa nuốt chửng. Khi ngọn lửa dần tan đi thì chỉ còn lại một cái xác khô, một cơn gió nhẹ thổi qua, cái xác hóa thành tro bụi bay theo gió.
Tôn Kỳ b·ị b·ắn ngược ra sau liên tục va vào vách núi hai bên, khi rớt xuống đất hắn đã hoàn toàn b·ất t·ỉnh.
Hỏa Hỏa yếu ớt bay lại gần, nó nhìn Tôn Kỳ b·ất t·ỉnh tại chỗ. Khi kiểm tra nó thấy Tôn Kỳ vẫn còn sự sống.
Hỏa Hỏa thở phào nhẹ nhõm.
Hỏa Hỏa dáo dác ngó quanh, nó biết nơi này không nên ở lâu, tiếng động lớn như vậy sẽ thu hút sự chú ý của ma thú xung quanh. Bọn ma thú rất nhanh sẽ đến đây dò xét. Nó cùng Tôn Kỳ phải nhanh chóng rời đi.
Hỏa Hỏa dùng hết phần sức lực còn lại kéo Tôn Kỳ rời xa nơi này. Nó kéo Tôn Kỳ vào trong một hang nhỏ, sau đó lấy đá lấp cửa hang. Hỏa Hỏa lúc này đã uể oải suy yếu cùng cực, nó lập tức chui vào Tử Kim Hồ Lô ngủ say.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ngoài trời một cơn mưa nặng hạt đổ xuống.
Mưa đổ ầm ầm, từng bong bóng mưa sinh ra rồi vỡ tan, mùi bùn đất bốc lên.
Tại trong khe núi, gió mưa cuộn trào cuốn đi các dấu vết về một trận chiến ác liệt.
Tong! Tong! Tong! Từng giọt nước nhỏ xuống tạo thành những vũng nước nhỏ.
Tôn Kỳ nằm b·ất t·ỉnh trong hang động này đã không biết bao lâu.
Ngón tay của hắn bỗng nhúc nhích. Lại qua một lúc sau đó, hắn từ từ mở mắt. Ánh mắt ngây dại còn chưa lấy lại được sự tỉnh táo.
Sau đó rất lâu, Tôn Kỳ mới thều thào gọi:
“Hỏa Hỏa, ngươi không sao chứ? Ngươi còn đó không?”
Không có tiếng của Hỏa Hỏa đáp lại.
Tôn Kỳ cố cử động chân tay đứng dậy nhưng mà toàn thân hắn vô lực. Khi cố động đậy thì toàn thân hắn đau nhói như muốn vỡ nát.
Hắn đành nằm yên, đưa thần thức dò xét một phen.
Khi dò xét toàn thân xong thì mặt hắn tái mét, sợ hãi cùng lo lắng.
Hắn b·ị t·hương quá nặng. Các tiểu linh hồ vỡ nát, bảy đại linh hồ nứt toạc từng mảng lớn, linh khí dòng vỡ vụn ra từng khúc.
Ngay cả Thiên Hải cũng có từng vết nứt sâu dài, Thiên Hải lúc này như một bình gốm với đầy vết nứt, mong manh có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Lần này hắn b·ị t·hương quá nặng. Nặng đến nỗi hắn cũng không biết nên từ nơi nào chữa thương.
Tôn Kỳ dùng thần thức thôi thúc hắc động hấp thụ xung quanh ma khí.
Hắc động lúc này nặng nề mà chuyển động, từ từ xoay tròn.
Tôn Kỳ không ngờ cả hắc động cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Trận chiến lần này thật sự là lưỡng bại câu thương. Tôn Kỳ lúc này mới nhận thức rõ Tạo Thể cảnh lợi hại.
Chỉ một chiêu đối bính mà đã khiến hắn trọng thương.
Một lúc sau, từ hắc động truyền vào cơ thể Tôn Kỳ một dòng linh khí mỏng.
Tôn Kỳ điều khiển linh khí đổ vào Thiên Hải, lại từ Thiên Hải đi đến các huyệt. Linh khí đi đến đâu lập tức xoa dịu đau đớn đến đấy.
Tôn Kỳ lúc này có thể thở mạnh một hơi, tay nhẹ nâng lên, với lấy Tử Kim Hồ Lô gần đó.
Tử Kim Hồ Lô trong tay, Tôn Kỳ dùng thần thức lấy ra một đống ma thạch nhỏ.
Tôn Kỳ lại thôi thúc hắc động hấp thụ đống ma thạch này.
Từ trong hắc động, từng dòng linh khí sung mãn truyền vào cơ thể hắn.
Tôn Kỳ lại điều khiển linh khí chạy vào Thiên Hải, tích trữ tại nơi đó. Nhưng rồi hắn chợt phát hiện sự thật khủng kh·iếp.
Thiên Hải của hắn chỉ trữ được một lượng nhỏ linh khí. Phần linh khí còn lại sẽ theo các khe nứt mà tiêu tán.
Khi hắn chuyển linh khí đến các đại linh hồ khác thì tình huống còn tệ hơn, các đại linh hồ thậm chí còn không chứa được linh khí. Các tiểu linh hồ thì hoàn toàn vỡ nát đã không còn hình dáng của một cái hồ.
Tôn Kỳ thẫn thờ, ngây dại, mắt nhìn chòng chọc trần hang động, miệng thều thào:
“Ta đã bị phế rồi sao? Ta đã hoàn toàn bị phế rồi sao?”