Chương 121: Ngũ Bảo Đan Tháp công dụng
Tôn Kỳ nhẹ nhàng di chuyển, tránh gây ra tiếng động. Hắn trước kia đã có một thời gian dài ở trong rừng, lại từng sưu hồn nhiều tên thợ săn nên môi trường trong rừng không lạ lẫm với hắn, ngược lại hắn ở trong rừng giống như cá gặp nước, tự do tung tăng, muốn tìm được hắn thì không hề dễ.
Đúng lúc này lại có tiếng kêu: Cứu! Cứu ta…
Tôn Kỳ lập tức ngồi thụp xuống hoàn toàn bất động, thần thức bao bọc toàn thân. Hắn nhếch mép cười, muốn chơi trò rút dây động rừng, dụ rắn ra khỏi hang sao?
Lúc này liền có một đợt hồn lực càn quét ngang qua. Sau đó một bóng hình bay thấp lướt qua cuốn lên cỏ lá, tiến về một phương hướng. Tiếp đó lại là một tiếng la thất thanh kêu cứu.
Đây chính là tiểu xảo của những kẻ t·ruy s·át bọn Tôn Kỳ. Đầu tiên là bắt một tên để hắn kêu la rồi g·iết, những kẻ nhát gan khi nghe thấy tiếng kêu sẽ sợ hãi, theo bản năng sẽ chạy về hướng xa tiếng kêu. Mà một khi đã chạy thì sẽ gây tiếng động mà gây tiếng động thì sẽ bị phát hiện. Vậy là sẽ có con mồi thứ hai lọt lưới, cứ như vậy cho đến khi bắt g·iết tất cả.
Kế hoạch này đơn giản mà hiệu quả nhưng không phải ai cũng mắc bẫy. Điển hình là bây giờ khu rừng yên ắng không một tiếng động, hiển nhiên là ngoài Tôn Kỳ bọn kia cũng phát hiện đây là cái bẫy liền lập tức bất động không ra.
Ba tên t·ruy s·át tập trung một chỗ, lơ lửng trên không nhìn xung quanh phía dưới, hoàn toàn không có bất kỳ tiếng động khả nghi nào.
Một tên nói:
“Bọn chúng đã phát hiện ra cái bẫy nên chắc bây giờ đang bất động, trốn tránh.”
Một tên khác nói:
“Bọn chúng chắc là đang trốn trong hang hốc nào đó mới tránh được hồn lực dò xét.”
Tên cầm đầu nói:
“Vậy thì xới tung nơi này lên, xem bọn chúng còn trốn được không?”
Nói rồi tên này cách không giáng một chưởng xuống mặt đất, hai tên kia cũng làm theo như vậy.
Tôn Kỳ biết không ổn, hắn mở Tử Kim Hồ Lô lấy nhuyễn giáp mặc vào. Hắn biết không thể tại chỗ ẩn núp, chỉ có thể dựa vào hỗn loạn tìm đường thoát đi.
Ầm ầm những t·iếng n·ổ kinh trời, cây cối đổ rạp, đất rung núi chuyển, từng mảng đất sụp xuống. Tất cả tạo nên cảnh hỗn loạn khó tả.
Một tên bỗng mở miệng cười:
“Có một con chuột chạy ra. Ta đi vờn chơi một chút.”
“Nhanh lên, không được làm lỡ chuyện.” Tên chỉ huy nói.
“Yên tâm!” tên này cười hắc hắc rồi bay đi.
Tên này phóng bay nhanh, bỗng nhiên hắn nhíu mày vì hồn lực của hắn khóa lại mục tiêu bỗng nhiên mất dấu, hắn cười hắc hắc: chui vào hang sao? Chuột thì chui vào hang là đúng rồi. Bắt chuột trong hang mới thú vị.
Hắn đáp xuống đất, mắt từ từ dò xét, hồn lực càn quét. Sau đó hắn tập trung vào một phương hướng.
“Chuột con, tìm ra hang của ngươi rồi.”
Hắn đi đến một chỗ, phất tay cuốn đi đống cành cây che lối, hiện ra trước mặt hắn là một cửa hang cao hơn đầu hắn, tối đen như mực, sâu hun hút. Hắn nở nụ cười độc ác bước vào.
Đi được khoảng một lúc thì hắn thấy một bóng hình mờ ảo phía trước đang chạy trốn, hắn lập tức cách không tung chưởng.
Ầm ầm mấy tiếng, cả hang động rung rinh, đất đá rơi rớt như mưa nhưng mà hang động không có sụp đổ, hiển nhiên là tên này còn khắc chế lực lượng.
Khi hang động dừng rung rinh, bụi đất lắng xuống, một bóng hình chật vật bò ra khỏi đống đất đá, hắn chống thường làm thế thủ, chờ đợi kẻ thù. Chính là Tôn Kỳ.
Tên t·ruy s·át từ từ bước tới, miệng cười khoái trá, cảm thấy trò mèo vờn chuột này vô cùng thú vị:
“Con chuột sống thật dai nha. Nhưng mà như vậy chơi sẽ càng vui.”
Tôn Kỳ bình tĩnh đáp:
“Tiền bối cần gì phải đuổi tận g·iết tuyệt, tiền bối có yêu cầu gì ta sẽ tận lực đáp ứng.”
Tên t·ruy s·át cười hắc hắc:
“Đáp ứng yêu cầu? Ngươi thì có thứ gì có thể đáp ứng ta, mà cho dù có đi nữa, sau khi g·iết ngươi tất cả đều không phải thuộc về ta sao?”
Tôn Kỳ tận lực tìm hy vọng:
“Chỉ cần tiền bối thả ta ra, ta có thể trở về mang hậu lễ trả ơn tiền bối. Nhà ta có rất nhiều thứ tốt.”
Tên này cười càng đậm:
“Ngươi nghĩ ta ngu sao? Để ngươi trở về thì không phải cho ngươi tìm viện thủ sao? Ta lúc đó chỉ sợ mạng còn không giữ được chứ đừng nói đến nhận hậu lễ.”
Tôn Kỳ hít một hơi sâu làm ra quyết định:
“Nếu tiền bối đã không nhận hậu lễ vậy thì vãn bối chỉ có thể bồi tiếp đến cùng.”
“Hắc… hắc… tên tiểu tử này thật thú vị, còn đòi sống c·hết với ta. Được… được… để ta chơi với ngươi một chút.” Tên t·ruy s·át cười nhạo nói.
Tôn Kỳ lúc này ổn định tinh thần, súc thế chuẩn bị. Tên t·ruy s·át cũng lặng yên chờ đợi, hắn thật không để Tôn Kỳ vào mắt.
Không một dấu hiệu báo trước, Tôn Kỳ xuất thủ. Chân đạp mặt đất, bật mạnh về phía trước, tay phải cầm thương nhắm thắng mục tiêu.
Thân thương lấp lóe hoa văn, mũi thương sắc nhọn tụ linh khí.
Keng! Một tiếng như kim loại v·a c·hạm.
Mũi thương v·a c·hạm vào một đầu ngón tay. Phải! là một đầu ngón tay của tên t·ruy s·át.
Tên t·ruy s·át chỉ dùng một đầu ngón tay đã có thể ngăn cản một thương toàn lực của Tôn Kỳ. Hắn cười hắc hắc:
“Cây thương không tệ, đáng tiếc ngươi quá yếu không thể gây thương tổn cho ta. Mà cũng không phải hoàn toàn không gây thương tổn, đầu ngón tay của ta cảm thấy có chút nhột đây này… Ha… ha… ha…”
Tên t·ruy s·át ngửa mặt cười lớn chế nhạo Tôn Kỳ, hắn cong ngón tay búng một cái.
Keng! Một tiếng mũi thương bật ngược ra sau. Tôn Kỳ cũng bị đẩy lùi, loạng choạng mấy bước mới có thể đứng vững lại thân hình.
Tôn Kỳ sắc mặt khó coi, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với cường giả Tạo Thể cảnh, hắn không ngờ khoảng cách giữa hắn và cường giả Tạo Thể cảnh lại lớn như vậy giống như ngọn cỏ ven đường với đám mây trên cao.
Hèn gì tại Ma giới khi bước vào Tạo Thể cảnh thì được gọi là cường giả.
Tôn Kỳ xưa nay đều là vô địch trong cảnh giới Luyện Linh, hắn toàn lấy lực lượng tuyệt đối nghiền ép đối thủ. Chiến thắng mang cho hắn tín niệm vô địch tuyệt đối.
Nhưng mà hôm nay, lần đầu đối đầu với Tạo Thể cảnh cường giả, hắn mới biết mình nhỏ yếu thế nào.
Tôn Kỳ hít sâu cố lấy lại bình tĩnh, bây giờ suy nghĩ mấy vấn đề kia đã không còn ý nghĩa, đối thủ trước mắt mới quan trọng nhất.
Tôn Kỳ biến chiêu, hắn chạy dích dắc đạp vào hai bên thành hang, tăng động lực xuất chiêu.
Cây thương quét ngang, tung một chiêu cực mạnh vào hông tên t·ruy s·át.
Một tiếng keng! Vang lên, hỏa hoa bắn tung tóe, tên t·ruy s·át vẫn đứng lù lù bất động, không một chút sứt mẻ.
Tôn Kỳ thấy thế cảm thấy kinh hãi, cánh tay hắn rung lên tê rần, hắn thu thương, lại tiếp tục biến chiêu.
Tên t·ruy s·át vẫn bất động không một chút thương tổn, hắn còn nhếch mép cười châm chọc.
Tôn Kỳ thì liên tục t·ấn c·ông, liên tục biến chiêu, mỗi chiêu hắn đều dốc toàn lực. Nhưng mà kết quả thì vẫn là con số không.
Tôn Kỳ lúc này khuỵu gối, chống thương, miệng thở hồng hộc, hắn cảm thấy kiệt sức.
Tên t·ruy s·át nhìn con chuột giãy giụa thì vui cười chế giễu nhưng sau đó hắn đột nhiên đổi sang sắc mặt hung dữ, nụ cười độc ác:
“Vui chơi đủ rồi. Bây giờ ngươi có thể c·hết.”
Hắn chậm rãi bước lên từng bước, giống như tử thần đòi mạng. Khi đến gần Tôn Kỳ cách năm bước, hắn giơ chưởng vỗ xuống.
Tôn Kỳ tất nhiên là không chịu nằm chờ c·hết, hắn giơ thương lên đỡ.
Bành! Một tiếng, Tôn Kỳ b·ị đ·ánh bay, đập vào vách động rớt xuống.
Tên t·ruy s·át lộ vẻ nghi ngờ, hắn nhìn tay mình khó hiểu. Một chưởng vừa rồi rõ ràng đủ để đập c·hết một Luyện Linh cảnh tu sĩ, sao chỉ có đập bay.
Hắn có chút nghi ngờ nhưng mà không có vấn đề gì, một chưởng không được thì hai chưởng.
Lần này hắn dùng lực lớn hơn, Tôn Kỳ thì chỉ có thể bị động đón đỡ.
Liên tiếp tung mười chưởng, tên t·ruy s·át lúc này cảm thấy có bất thường, hắn không thể g·iết c·hết Tôn Kỳ, không những thế, hắn cảm thấy cơ thể đang yếu dần. Hắn có một suy đoán: hắn đã bị trúng độc.
Nhưng mà điều này sao có thể chứ? Mỗi bước đi hắn đều dùng hồn lực dò xét, hắn chưa phát hiện điều gì bất thường, hắn cũng dùng hồn lực khóa lại Tôn Kỳ, Tôn Kỳ tuyệt đối không thể có động tác lạ qua mắt được hắn.
Hắn nhìn Tôn Kỳ nghiêm sắc mặt quát:
“Rốt cuộc ngươi đã làm gì?”
Tôn Kỳ chống thương từ trong đống đất đá đứng dậy, hắn cười khục khục, ói ra mấy ngụm linh khí, hắn liền khép miệng lại.
“Không phải ngươi đã đoán được sao?”
“Không thể nào? Ta không thể bị trúng độc, ta đã dò xét, kiểm tra rất kỹ mọi thứ. Rốt cuộc ngươi hạ độc lúc nào?” Tên t·ruy s·át giận dữ.
Tôn Kỳ định mở miệng cười nhạo, thì từng ngụm linh khí chạy ngược lên cổ muốn ra ngoài, hắn liền lập tức ngưng ý định, cố nuốt linh khí xuống bụng, nói:
“Ngươi quên, ta chính là đan sư sao? Có trong tay c·hất đ·ộc không màu, không mùi, không vị thì có gì lạ.”
Tên t·ruy s·át hừ lạnh:
“Ngươi nghĩ rằng c·hất đ·ộc có thể làm gì được ta sao? Ta sẽ g·iết ngươi trước khi độc phát tán, sau đó lấy thuốc giải của ngươi.”
Tôn Kỳ nghiêm mặt dữ tợn:
“Ngươi hiểu lầm rồi! Ta dùng độc chỉ vì muốn cân bằng trận chiến, ta vẫn muốn tự tay g·iết ngươi.”
“Miệng cọp gan thỏ!” tên t·ruy s·át vừa nói vừa xông tới. Hắn rút ra đại đao bên hông chém tới, lần này hắn triển khai toàn bộ chiến lực, nghiêm túc chiến đấu đã không còn ý trêu đùa.
Tôn Kỳ cũng không chịu lùi bước, hắn nãy giờ bị áp chế chịu một bụng tức khí, hắn cũng cần giải tỏa.
Đao và thương chạm nhau leng keng, hỏa hoa tung tóe.
Tôn Kỳ liên tục bị áp chế nhưng mà tên t·ruy s·át cũng không thấy vui mừng.
Hắn cảm thấy bản thân đang dần dần suy yếu, còn Tôn Kỳ thì vẫn kiên cường chống đỡ lại đang có dấu hiệu hồi phục. Tình trạng này kéo dài đối với hắn không tốt.
Hắn chém một đao đẩy Tôn Kỳ ra xa, tay vội móc ma thạch trong túi hấp thụ.
Tôn Kỳ cũng không lấn tới, hắn cũng cầm ma thạch hấp thụ.
Tên t·ruy s·át đang hấp thụ ma khí bỗng nhiên sắc mặt vặn vẹo. Oa! Một tiếng, hắn phun ra một đống ma khí cùng lẫn với khí màu lục. Hắn dữ tợn nhìn Tôn Kỳ:
“Ngươi đã dùng độc gì?”
“Không biết! Ta chỉ biết ngươi càng hấp thụ ma khí, độc sẽ càng lớn mạnh biến tướng.” Tôn Kỳ nhún vai thờ ơ nói.
Tên t·ruy s·át tức giận đánh tới, Tôn Kỳ cũng không lui bước tiến công.
Tôn Kỳ dùng thương pháp tinh xảo mà triền đấu kéo dài thời gian.
Một lúc sau đó, tên t·ruy s·át trúng độc càng nặng, ngược lại bị Tôn Kỳ dồn ép. Hắn cảm thấy sợ hãi, hắn cảm thấy mình có thể bị g·iết tại đây, bị g·iết bởi một tên Luyện Linh cảnh.
Hắn đã không còn tha thiết đến chiến đấu, hắn quay đầu muốn chạy. Nhưng mà Tôn Kỳ làm sao có thể để điều đó xảy ra.
Tôn Kỳ múa thương càng gấp, chiêu chiêu hiểm hóc.
Cuối cùng tên t·ruy s·át bị Tôn Kỳ một thương đâm xuyên đầu kết thúc mạng sống.
Tôn Kỳ thu lấy đồ của tên này vào hồ lô. Hắn nhanh chóng trở ra.
Khi ra gần miệng hang, Tôn Kỳ dừng lại, cầm một tảng đá nhấc ra, đằng sau là một cái hốc đá. Bên trong là Hỏa Hỏa đang đốt một tòa tháp.
Tôn Kỳ nhìn thấy vội kêu:
“Dừng lại! dừng lại. Ngươi đốt sắp cháy hết tháp của ta rồi.”
Hỏa Hỏa nhìn hắn xì xì vài tiếng khinh thường.
Tòa tháp này chính là Ngũ Bảo Đan Tháp của Lục ca Trường Mi tặng cho hắn. Đây là lần đầu hắn đem ra dùng trong thực chiến, hiệu quả rất tốt.
Chỉ là tên Hỏa Hỏa này chơi quá tay, đốt hết một tầng tháp bây giờ chỉ còn lại bốn tầng.
Tôn Kỳ nhanh chóng thu đan tháp cùng tên Hỏa Hỏa này vào hồ lô, rồi tìm một đường khác chạy đi.