Chương 120: Phục kích
Tôn Kỳ tạm vất mấy chuyện âm mưu sang một bên, vấn đề hiện tại của hắn là làm sao kiếm được Hỏa Căn. Tôn Kỳ hỏi lại:
“Vậy ngươi có biết chỗ nào có Hỏa Căn.”
Hỏa Hỏa suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ta cũng không rõ nhưng ta có thể cảm nhận được nơi nào hỏa khí yếu nhất, hẳn là bị Hỏa Căn ăn mòn nhiều nhất. Ngươi thử đi về hướng kia xem.”
Tôn Kỳ chờ một chút rồi bực mình:
“Rốt cuộc là hướng nào?”
Hỏa Hỏa cười ái ngại:
“Xin lỗi! ta đang ở dạng hỏa cầu nên ta chỉ hướng nào ngươi cũng không biết. Để ta biến hóa ra cánh tay chỉ cho ngươi… À mà ta tám, ngươi hai thế nào?”
Tôn Kỳ không hiểu hỏi lại:
“Cái gì tám, hai?”
“Tất nhiên là phân chia thu hoạch.” Hỏa Hỏa thản nhiên đáp.
Tôn Kỳ tức giận:
“Kẻ đi tìm kiếm và thu hoạch là ta, ngươi chỉ có mỗi việc chỉ đường mà cũng dám đòi tám phần. Ngươi có biết nói đạo lý không vậy.”
Hỏa Hỏa cười hắc hắc:
“Đây không phải là từ trong những ký ức của ngươi học được sao? Ngươi nghĩ thử xem nếu như không có ta chỉ đường thì ngươi có tìm cả đời cũng chưa chắc được một cọng Hỏa Căn, vậy nên công của ta rất lớn. Lại nói để hình thành tay chỉ đường thì ta phải tiêu hao hỏa năng bản nguyên. Nên tám phần là hoàn toàn hợp lý.”
Tôn Kỳ nghiến răng:
“Được… được…. Coi như ngươi lợi hại, tám phần thì tám phần.”
Hỏa Hỏa vui cười vì chiến thắng, sau đó từ trong hỏa cầu một bàn tay lửa hình thành chỉ về một hướng.
Tôn Kỳ lập tức theo hướng chỉ mà tiến lên.
Hỏa Hỏa vui vẻ chui lại vào trong hồ lô nhưng mà một lúc sau đó Hỏa Hỏa lại cảm thấy không yên. Nó thấy trong ký ức của Tôn Kỳ thì Tôn Kỳ không phải là một kẻ dễ ăn thiệt thòi, sao lần này lại đáp ứng nhanh như vậy? có trá. Nhất định là có trá.
Nhưng mà có trá ở chỗ nào nó cũng nghĩ không ra.
Hỏa Hỏa chui ra, thò một chút ra khỏi miệng hồ lô, hỏi:
“Này! Ngươi đáp ứng nhanh như vậy, không phải sẽ lừa ta chứ?”
Tôn Kỳ vẫn đang chạy vội, cúi đầu nhìn Hỏa Hỏa, nói:
“Ngươi thấy ta có thể lừa được ngươi sao?”
“Này! Có khi nào ngươi dấu riêng không đấy?” Hỏa Hỏa hỏi lại.
Tôn Kỳ lạnh nhạt đáp:
“Ngươi thấy ta có thể giấu đi nơi nào? Nếu để trong túi thì ngươi nhìn một cái là biết, nếu để trong hồ lô thì không phải ngươi càng biết rõ sao?”
Hỏa Hỏa nghe vậy thì thấy có lý. Nó chui lại vào trong hồ lô nhưng mà vẫn cảm thấy không yên, cảm thấy nó đã bỏ sót điều gì đó.
Những ngày sau đó, Tôn Kỳ phối hợp với Hỏa Hỏa tìm kiếm Hỏa Căn, thu hoạch vô cùng tốt.
Thời gian dần qua, một tháng thu hoạch Hỏa Căn cũng đã kết thúc.
Tại trong phòng của Tôn Kỳ. Hắn lấy ra tất cả số Hỏa Căn để kiểm tra thu hoạch.
Hỏa Hỏa tất nhiên là không thể vắng mặt, nó cũng ở một bên đếm số Hỏa Căn.
Tổng cộng thu hoạch được một trăm mười cọng Hỏa Căn.
Hỏa Hỏa vui sướng vội vơ lấy số Hỏa Căn thuộc về mình. Nó nhảy nhót tưng tưng quanh đống Hỏa Căn.
Tôn Kỳ làm như lơ đễnh, nói bâng quơ:
“Nhiều Hỏa Căn như vậy, hấp thụ bao giờ mới hết được đây?”
Hỏa Hỏa đang trong tâm trạng vui sướng, đáp:
“Chắc chắn là sẽ được một khoảng thời gian rất… lâu…”
Bỗng nhiên nó dừng lại, sực nhớ đến điều gì đó, nó nhìn Tôn Kỳ hỏi:
“Này, ngươi sẽ giúp ta chuyển hóa linh khí chứ?”
Tôn Kỳ nhìn nó, nở nụ cười:
“Giúp! Đương nhiên ta sẽ giúp chứ.”
“Này, ngươi nói chuyện bình thường là được, đừng có nở nụ cười, nụ cười của ngươi rất gian.” Hỏa Hỏa cảnh giác.
Tôn Kỳ cười càng đậm, nói:
“Gian? Sao có thể gian được chứ? Đây là nụ cười thân ái, mỗi lần giúp đỡ ai, ta đều cười như vậy.”
Hỏa Hỏa tỏ vẻ thân thiện:
“Này, ngươi sẽ giúp Hỏa Hỏa miễn phí đúng không?”
Tôn Kỳ khẳng khái đáp:
“Tất nhiên ta sẽ giúp ngươi vô vụ lợi nhưng mà giúp ngươi thì ta sẽ tổn hao sức lực, tinh thần, thời gian… Nào, nào, chúng ta cùng ngồi xuống tính toán bồi thường tổn thất.”
Hỏa Hỏa mếu khóc:
“Ta biết ngươi không phải thứ tốt lành gì mà. Trước đó ta đã cảm thấy nghi nghi. Thì ra ngươi đã tính toán trước điều này.”
Hỏa Hỏa lúc này dịu giọng làm thân, nói:
“Này, chúng ta đã quen nhau lâu như vậy, giống như là anh em. Ngươi làm như vậy thì tình nghĩa anh em có chắc bền lâu?!”
“Lâu. Chắc chắn chúng ta sẽ ở với nhau rất lâu.” Tôn Kỳ cười gian xảo đáp.
Vậy là sau đó hai bọn họ tranh luận, cãi nhau om sòm. Một lúc sau mới có kết quả: Tôn Kỳ giữ hết Hỏa Căn, đổi lại mỗi ngày Hỏa Hỏa đều được cung cấp linh khí.
Trong thời gian một tháng này không có sự tồn tại của Hỏa Hỏa tại khu trung tâm nên nhiệt độ tại Hỏa Nguyên có thể cảm nhận được là đang nguội dần, đội tìm kiếm và bọn Tào Chân có thể đi vào sâu hơn, tìm kiếm khu vực rộng hơn nên bọn họ ai cũng có được thu hoạch nhất định.
Trên mặt bọn Tào Chân không giấu được vẻ hồ hởi nhưng mà thời gian đã hết, bọn hắn buộc phải trở về.
Đứng trên lưng Hắc Vân Ưng, Lưu Hạc dặn dò bọn Tôn Kỳ vài câu:
“Lần này nhiệt độ tại Hỏa Nguyên hạ nhanh, ta sẽ nói với hội trưởng, các ngươi cùng đi báo cáo với ta. Khi chưa được phép thì không được nhiều lời. Các ngươi hiểu chứ?”
Đám Tôn Kỳ gật đầu.
Lưu Hạc hài lòng, phất tay ra hiệu:
“Xuất phát!”
Hắc Vân Ưng tung cánh, bay v·út lên trời cao.
Ba ngày sau, bọn họ đã rời xa Hỏa Nguyên. Nhìn lại thì Hỏa Nguyên chỉ còn là một đốm lửa đỏ nơi chân trời.
Lưu Hạc đứng trên lưng, nhắm mắt an thần.
Bỗng nhiên “Vụt!” một tiếng.
Lưu Hạc cảnh giác, theo bản năng nghiêng đi thân hình. Một mũi tên bay sượt qua đầu hắn.
Lưu Hạc giận dữ quát:
“Ai?!”
Lúc này có mấy luồng sáng phóng lên bao vây, chặn đường Hắc Vân Ưng.
Lưu Hạc híp mắt nhìn đối phương:
“Trình Dục, ngươi thật to gan, muốn phát động c·hiến t·ranh giữa hai luyện linh sư hội sao?”
Trình Dục cười rung rinh mỡ nọng cằm, nói:
“Lưu huynh nói gì vậy? Ta chỉ là lâu ngày không gặp Lưu huynh muốn cùng Lưu huynh giao lưu một phen.”
Lưu Hạc hừ lạnh, hắn làm sao không biết mục đích thực sự của đối phương, hắn nói:
“Ngươi không sợ ta quay lại chỗ q·uân đ·ội sao?”
Trình Dục vẫn cười nói:
“Bọn ta đã sắp sẵn một đội quân chặn đường, Lưu huynh đã không còn đường lui.”
Lưu Hạc bình tĩnh hỏi:
“Các ngươi muốn gì?”
“Không có gì. Bọn ta chỉ muốn mạng của mấy tên tiểu tử kia cùng với…”
Trình Dục còn đang nói thì Lưu Hạc quát lớn xông về phía hắn:
“Đi nhanh!”
Lưu Hạc tỏa ra khí thế, tung một đòn cực sát về phía bọn Trình Dục.
Bọn Trình Dục bị bất ngờ, không kịp đón đỡ, chỉ có thể lách thân né tránh, vòng vây hở ra một đường. Nhân cơ hội này, Hắc Vân Ưng bay vụt qua kẽ hở chạy trốn.
Trình Dục nổi giận quát:
“Các ngươi đuổi theo.”
Trình Dục không đuổi theo vì hắn đã bị khóa khí tức, Lưu Hạc đang tập trung vào hắn. Chỉ cần hắn quay đầu đuổi thì sẽ bị một kích chí mạng của Lưu Hạc.
Hai bọn họ nhìn nhau, rồi không có một dấu hiệu báo trước nào, bọn họ lao vào nhau. Vừa ra tay chính là sát chiêu. Chiêu chiêu hiểm độc. Muốn giải quyết đối phương nhanh nhất có thể.
Nhưng mà hai bọn họ tu vi tương đương muốn giải quyết thắng thua cũng khó huống chi là sinh tử giải quyết. Trận chiến này được báo trước sẽ diễn ra rất lâu.
Bên phía bọn Tôn Kỳ.
Hắc Vân Ưng đang dốc toàn lực bay về phía trước, hướng về phía thành trì gần nhất.
Lúc này không có Lưu Hạc phía trước bảo vệ, gió rít xung quanh như những lưỡi dao sắt cắt chém. Bọn Tôn Kỳ phải áp sát lưng Hắc Vân Ưng, nắm lấy đám lông cố bám trụ lại.
Hắc Vân Ưng lúc này bay tà tà gần mặt đất, nó không dám bay lên quá cao, sợ không khí trên cao sẽ xé rách đám Tôn Kỳ.
Đuổi theo phía sau là năm tên có khí tức Tạo Thể cảnh từ nhất trọng đến tam trọng. Hắc Vân Ưng cũng tương đương với một cường giả Tạo Thể nhị trọng.
So về tốc độ thì hai bên tương đương nhau nhưng Hắc Vân Ưng vốn là ma thú phi cầm nên có thể bay lâu hơn. Vậy nên càng kéo dài thời gian thì bọn Tôn Kỳ càng an toàn.
Đám đuổi theo tất nhiên sẽ không để cho Hắc Vân Ưng câu giờ. Bọn họ liên tục công kích từ xa làm cho Hắc Vân Ưng phải vất cả chống đỡ.
Hắc Vân Ưng liên lục lách thân né tránh làm cho tốc độ giảm mạnh. Tại trước mắt nó xuất hiện một mảnh rừng bát ngát, nó không nghĩ nhiều liền xông hướng cánh rừng này.
Một tên phía sau hừ lạnh:
“Muốn trốn sao? Không dễ đâu. Tất cả toàn lực công kích cho ta.”
Liên tục có những đạo công kích bắn tới phía Hắc Vân Ưng.
Hắc Vân Ưng cố gắng né tránh nhưng rồi nó cũng không thể né hết, nó bị một đạo công kích đánh trúng cánh. Nó bay loạng choạng đâm vào cánh rừng.
Hắc Vân Ưng trượt một đường dài, cây cối đổ rạp. Đám Tôn Kỳ rơi khỏi lưng Hắc Vân Ưng lăn lông lốc ra các hướng.
Hắc Vân Ưng rít lên một tiếng sau đó vẫy cánh bay v·út lên không.
Đám Tôn Kỳ lôm côm bò dậy, bọn hắn nhìn nhau rồi không nói lời nào chia ra các hướng mà chạy.
Mười tức hơi thở sau, năm tên đuổi bắt xuất hiện tại chỗ này.
Một tên nói:
“Hắc Vân Ưng đã b·ị t·hương, nhiều khả năng là một mình bỏ chạy.”
Một tên khác nói:
“Dù nó một mình bỏ chạy cũng không thể để nó đi báo tin.”
Một tên, có vẻ là đội trưởng quyết định:
“Lão Chương, lão Bành các ngươi đuổi theo Hắc Vân Ưng. Nhất định phải g·iết nó trước khi nó kịp báo tin. Còn lại theo ta tìm bọn oắt con.”
Vừa có lệnh, hai tên lập tức phóng lên đuổi theo Hắc Vân Ưng. Ba tên còn lại chia ra các hướng theo dấu vết mà truy tìm.
Trăm tức hơi thở sau, tại một chỗ nào đó trong rừng có t·iếng n·ổ “Bàng! Bàng!” có tiếng hét thảm thiết:
“Ngươi không thể g·iết ta. Ta là cháu của…”
Sau đó liền không còn tiếng nữa.
Tôn Kỳ lấy thần thức bao trùm toàn thân, luồn lách qua từng bụi rậm, cúi thấp đầu mà đi.