Chương 111: Nhảy nhót đủ rồi chứ?
Tại trước phòng đấu đan là một quảng trường lớn. Trung tâm quảng trường có dựng một sân đấu, phía ngoài có một hàng ghế trang trọng.
Thời gian vừa điểm, từng bóng hình từ trên trời giáng xuống ngồi vào ghế của mình.
Các đan sư từ thất cấp trở lên lần lượt bước lên sân đấu.
Đám khán giả ùn ùn kéo đến xem.
Phó hội trưởng Lưu Hạc đứng dậy, dõng dạc tuyên bố:
“Hôm nay có hội trưởng, phó hội trưởng cùng các vị trưởng lão tụ họp nơi đây nhằm chọn ra các thành viên tham gia đan chiến.”
“Đan chiến có ý nghĩa vô cùng quan trọng với chúng ta. Không chỉ là vấn đề Hỏa Căn mà còn là danh dự của luyện linh sư hội chúng ta. Trước đó chúng ta đã thua ba lần liên tiếp, lần này tuyệt đối không thể thua.”
“Vậy nên để khuyến khích các thành viên đan chiến, nếu như các ngươi chiến thắng sẽ có một tháng tự do vào Hỏa Nguyên tìm Hỏa Căn, tất nhiên số Hỏa Căn tìm được sẽ thuộc về các ngươi.”
Nghe lời này cả đám khán giả xôn xao bàn luận. Luyện linh sư hội lần này thật dám bỏ ra vốn lớn. Nên biết Hỏa Căn có tác dụng vô cùng quan trọng, mỗi cọng Hỏa Căn đều có giá trị không nhỏ. Mà số lượng của Hỏa Căn tại Hỏa Nguyên cũng rất thưa thớt.
Nhưng mà nghĩ kỹ thì cũng hợp lý, nên nhớ luyện linh sư hội thành Hắc Liên đã ba lần liên tiếp thua trận. Ba mươi năm họ không thu được một cọng Hỏa Căn, nếu như lần này có thể chiến thắng thì bỏ ra số vốn này cũng đáng.
Lưu Hạc đảo mắt qua các đan sư, nói:
“Tham gia đan chiến cần bảy thành viên, năm chính thức và hai dự bị.”
“Ai trong số các ngươi cảm thấy không được thì có thể rút lui. Sau đó lựa chọn thành viên sẽ dựa theo đúng như đan chiến thực tế, lúc đó thì sống c·hết tự chịu.”
Đám các đan sư nghe xong thì có từng kẻ lùi bước rời sân đấu.
Công Tôn Uyển Nhi đi tới chỗ Tôn Kỳ, vừa nói vừa xoa nắm đấm:
“Ông nội không cho ta tham gia lần này nếu không ta đã đánh bọn kia một trận bầm dập. Nhưng không sao ngươi thay ta đánh bọn hắn là được. Nhớ là phải đánh thật mạnh nghe chưa!”
Tôn Kỳ cười khổ, gật đầu.
Trên sân đấu lúc này chỉ còn đám Tào Chân và đám Diệp Ca, Hỏa Vương, Tôn Kỳ, Đinh Liễu cùng ba tên đan sư thế hệ trước.
Diệp Ca chắp tay:
“Ba vị sư huynh, bọn Tào Chân thế lực mạnh nhất chúng ta cần phải đoàn kết.”
Ba tên này gật đầu đồng ý, một tên nói:
“Bảy đấu bảy, hoàn toàn có hy vọng thắng. Lý Thu tu vi yếu nhất, chỉ có tác dụng q·uấy n·hiễu.”
Một tên khác nói:
“Lục Hạo tu vi mạnh nhất, ai có thể chặn hắn lại?”
Cả đám hơi trầm mặc, Lục Hạo tu vi Luyện Linh cửu trọng, chiến lực mạnh nhất trong đám, ai cũng không tự tin một đối một với Lục Hạo, lỡ như mình là kẻ đầu tiên bị loại thì sao?
Hỏa Vương lúc này nhếch mép cười:
“Về phần Lục Hạo thì mấy vị không cần lo.”
Cả đám nhìn Hỏa Vương có chút ngỡ ngàng, chẳng lẽ Hỏa Vương định đấu với Lục Hạo, nhưng mà trước đó không phải Hỏa Vương còn không chịu nổi khí thế của Lục Hạo sao?
Hỏa Vương biết bọn họ ý nghĩ, cười nói:
“Nghe nói trước đó, Thất Đức sư đệ chọc giận Tào Chân nên Tào Chân đặc biệt để Lục Hạo chiếu cố Thất Đức sư đệ.”
Vừa nói hắn vừa đưa mắt nhìn Thất Đức đầy vẻ thương hại cùng châm chọc. Thiên tài luyện đan thì sao chứ? Ngươi chưa kịp luyện đan thì đã b·ị đ·ánh ra ngoài rồi, thậm chí là bị đ·ánh c·hết.
Đám bọn họ cũng liếc Tôn Kỳ một cái sau đó quay đi bàn kế hoạch phân phối đối thủ còn lại.
Bọn họ chỉ cần có kẻ cản lại Lục Hạo là được, còn là ai thì bọn họ không quan tâm. Bọn họ còn cầu mong Tôn Kỳ mạnh một chút có thể cản Lục Hạo lâu một chút, tranh thủ thời gian cho bọn họ.
Đám Tào Chân thì lại không thèm để ý bọn kia liên minh, bọn hắn đã có kế hoạch chu đáo.
Phó hội trưởng Lưu Hạc thấy chỉ còn lại mười bốn thí sinh, lại không có kẻ đi xuống, hắn tiếp tục nói:
“Luật thi đấu như sau: phía trước có từng quả cầu cấm chế lơ lửng trên không, trong đó có các loại thảo dược khác nhau, các ngươi tùy ý c·ướp đoạt.”
“Sau đó các ngươi sẽ dùng số thảo dược c·ướp được để luyện đan. Dựa theo chất lượng đan dược để chọn năm thành viên chính thức và hai thành viên dự bị.”
“Thời gian c·ướp đoạt là hai canh giờ, thời gian luyện đan là một ngày.”
“Nếu các ngươi không có ý kiến gì thì bắt đầu đi thôi.”
Bọn Tào Chân lập tức dàn trận, bọn Diệp Ca cũng theo đối thủ mà dàn trận tương ứng.
Lục Hạo đi về phía Tôn Kỳ, liếm mép cười nham hiểm:
“Ngươi yên tâm! Ta sẽ nhẹ tay với ngươi. Ta sẽ không để ngươi c·hết dễ dàng. Khà… khà… khà…”
Tôn Kỳ lơ đãng không thèm để ý.
Hai bên đối mắt một lúc, rồi không có dấu hiệu báo trước, bọn họ lao vào nhau t·ấn c·ông. Chính là t·ấn c·ông đối thủ trước mà không phải c·ướp thảo được.
Suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần có thể hạ gục đối thủ thì ngươi sẽ thoải mái chọn thảo dược. Nếu như ngươi chọn c·ướp thỏa dược, rất có thể bị đối phương đánh lén.
Lý Thu đối đầu với Đinh Liễu, cả hai đều là Luyện Linh thất trọng sơ kỳ, là thành viên yếu nhất mỗi đội.
Cả hai đều dùng nhuyễn kiếm, chiêu chiêu điểm phá.
Nhìn cả hai chiến đấu có thể thấy được, bọn họ không có nhiều kinh nghiệm thực chiến. Sơ hở chồng chất, chiêu kiếm hoa mỹ nhưng hiệu quả không thấy đâu.
Vậy nên nhìn bọn hắn giống như là đang múa kiếm, ngươi một chiêu ta một chiêu, ngươi chém thì ta đỡ, ngươi đâm thì ta né, ngươi tiến thì ta lùi, ngươi lùi thì ta tiến, ngươi công thì ta thủ, ngươi thủ thì ta công.
Trận đấu của bọn hắn chỉ sợ khó có kết quả.
Trận tiếp theo là Hạ Xung đối đầu với một tên thế hệ trước gọi là Nhạc Vô Tâm, cả hai đều là Luyện Linh bát trọng đỉnh phong.
Hai bọn hắn kinh nghiệm thực chiến có khá hơn một chút nhưng mà đánh đấm vẫn lộ nhiều sơ hở, Nhạc Vô Tâm có lợi thế hơn một chút vì dùng đại đao còn Hạ Xung dùng đoản kiếm.
Đại đao dài hơn, uy lực dũng mãnh hơn đoản kiếm làm Hạ Xung rơi vào thế thủ. Nhưng mà trong lúc nhất thời cũng khó phân thắng bại.
Kế đến là Tào Chân và Lương Bằng-một tên thế hệ trước khác, cả hai đều là Luyện Linh cửu trọng sơ kỳ.
Cả hai đối đầu, không có từng chiêu dũng mãnh mà là chiêu chiêu gian xảo, như con rắn độc cuộn mình chờ đối phương sơ hở sẽ cho một nhát chí mạng.
Cả hai ra chiêu cẩn thận, nhịp đấu rất chậm.
Trận tiếp theo là Chúc Linh đối đầu với một tên thế hệ trước là Hoàng Tư, cả hai cùng là tu vi Luyện Linh bát trọng đỉnh phong.
Chúc Linh tu luyện ma pháp hệ hỏa, một đôi hỏa quyền rực cháy vô cùng nguy hiểm, liên tục áp chế đối thủ. Phương thức chiến đấu bá đạo, cuồng dã. Mới lên đã triển khai thế công như vũ bão.
Hoàng Tư dùng trường kiếm, kinh nghiệm thực chiến không nhiều, gặp đối thủ hung mãnh tung đấm liên hoàn làm cho hắn lóng ngóng chống đỡ cũng may trên thân là một bộ áo giáp tốt, có thể cầm cự được một lúc.
Trận tiếp theo là Tông Dương đối đầu với Hỏa Vương, cả hai cùng là tu vi Luyện Linh bát trọng đỉnh phong.
Tông Dương dùng trường đao, Hỏa Vương dùng đại kiếm.
Cả hai chiến đấu rất đơn giản, dùng hết sức chém tới một đòn, dùng lực đấu lực. Muốn xem kẻ nào có thể chịu đựng kiên trì tới cuối cùng.
Trận tiếp theo là Khương Tường và Diệp Ca, cả hai cũng đều là tu vi Luyện Linh bát trọng trung kỳ.
Khương Tường cùng Diệp Ca chiến đấu khá ngang bằng nhưng nếu tinh ý có thể nhận ra Khương Tường có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn, mỗi lần ra chiêu Khương Tường đều còn dư lực còn Diệp Ca mỗi chiêu đều dùng hết sức lực.
Trận chiến này càng kéo dài Khương Tường sẽ càng có lợi thế.
Trận đấu cuối cùng là Lục Hạo tu vi Luyện Linh cửu trọng trung kỳ đối đầu với Tôn Kỳ tu vi Luyện Linh bát trọng đỉnh phong.
Nếu nhìn vào các trận trước đó thì có thể thấy hai bên đều có tu vi tương ứng nhưng trận cuối lại chệnh lệch quá lớn: một đại cảnh giới cùng một tiểu cảnh giới.
Trận chiến này kết quả có thể dễ dàng đoán được, vấn đề là Tôn Kỳ có thể kéo dài được bao lâu hoặc nói Lục Hạo muốn đùa giỡn bao lâu.
Lục Hạo cười khinh bỉ nhìn Tôn Kỳ, khí tức của hắn tăng lên theo mỗi bước đi của hắn, khí thế Luyện Linh cửu trọng toàn bộ phóng thích, đè ép hướng Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ vẫn đứng bất động, khí thế của Lục Hạo chỉ như cơn gió phất phơ trước mặt hắn muốn hắn nhíu mày một cái cũng không được.
Lục Hạo thấy khí thế của hắn không đè được Tôn Kỳ như dự kiến, hắn thu lại vẻ cười đùa, khuôn mặt chuyển sang dữ tợn. Hắn lướt nhanh trên sàn, tung đấm thẳng hướng mặt Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ giơ tay ra đỡ.
Bộp! một tiếng, khí lãng xung kích tỏa ra xung quanh, mấy bóng cấm chế rung rinh trôi dạt ra xung quanh.
Khí lãng tan đi. Không như khán giả nghĩ: Tôn Kỳ sẽ b·ị đ·ánh nát tay.
Trước mắt bọn họ là Lục Hạo vẫn đang giữ tư thế tiến lên nhưng mà nắm đấm của hắn đã bị chặn lại.
Tôn Kỳ vẫn đứng tại nơi đó lù lù bất động, hắn giơ một tay chụp lấy nắm đấm của Lục Hạo.
Lục Hạo chấn kinh, lực lượng của đối thủ lại mạnh vượt tầm dự đoán của hắn. Nên biết cảnh giới của hắn cao hơn đối thủ, hắn lại súc thế t·ấn c·ông trước vậy là vẫn không thể lung lay đối thủ bước chân, bị đối thủ dễ dàng lấy tay chặn lại.
Tôn Kỳ nhìn hắn lạnh nhạt:
“Nãy giờ ngươi nhảy nhót đủ rồi chứ?”
Tôn Kỳ vặn tay xoắn nát cánh tay đối thủ.
Lục Hạo thét lên đau đớn, tung nắm đấm tay còn lại t·ấn c·ông Tôn Kỳ buộc Tôn Kỳ phải buông tay.
Tôn Kỳ vẫn lạnh nhạt dùng tay còn lại chụp lấy nắm đấm Lục Hạo.
Tôn Kỳ vận lực xoắn nát hai cánh tay đối phương. Hắn tung một đá vào ngực Lục Hạo.
Lục Hạo bay ngược ra sau nhưng mà hai cánh tay của hắn vẫn còn ở lại.
Tôn Kỳ thả tay Lục Hạo ra, hai cánh tay hóa thành ma khí tiêu tán mất.
Lục Hạo kinh hoảng, đau đớn gào thét, lăn lộn quằn quại. Cả sân đấu đứng hình dừng tay.
Khán giả cũng im phăng phắc không nói lên lời.
Các vị trưởng lão phía trên trầm lặng.