Chương 396: Có được chưa hẳn đã tốt!
Hai bên trao đổi thêm một chút, nhìn Hàn Tông cất bước rời đi, Vô Từ Tà liền nói:
"Việc Nguyên Văn làm nội gián xem ra sớm đã bị lộ trước Lan Như Tiên rồi, chỉ thế hắn mới bị Lan hội đá đít!"
Bạch Tạng ở bên âm trầm, rồi gã hỏi:
"Hắn không thể nói dối chúng ta, thậm chí hắn không trả lời cũng là một dạng xác nhận. Như vậy Lan Như Tiên làm cách nào có thể biết được, hay chẳng lẽ ả ta nhắm mắt đoán bừa?!"
Bạch Tạng vừa nói vừa nhẩm đoán, Lan Như Tiên biết Hàn Tông không phải loại tốt đẹp trung thành gì cho cam, vì thế ả ta thà g·iết lầm còn hơn bỏ sót, loại Hàn Tông ra khỏi đội hình hạch tâm cũng là điều dễ hiểu.
Vô Từ Tà ở bên lại khác, y có cái nhìn thấu đáo hơn một chút:
"Chuyện này có hai khả năng, một là đúng như sư đệ nói. Khả năng thứ hai không lớn, nhưng lại có dấu vết tin tưởng!"
"Hửm, sư huynh nói xem!"
Vô Từ Tà gật đầu đưa ra nhận định:
"Hắn không nói dối, nhưng sư đệ đừng quên. Thời gian hắn đi gặp chúng ta kết minh ước cũng là thời điểm Phượng Thiên Hành tìm Lan Như Tiên hỏi mua gian hàng!"
Bạch Tạng đã đoán ra ý, gã chợt nói:
"Ý sư huynh là tên Nguyên Văn đã nói chuyện này cho Phượng Thiên Hành biết, để gã nói với Lan Như Tiên, khiến ả đuổi hắn khỏi Lan hội, từ đó giúp hắn thoát khỏi rắc rối này. Như vậy, tất cả chuyện ta đang thấy này đều do Nguyên Văn một tay chủ mưu?"
Bạch Tạng sẽ không cho rằng đây là kế của Lan Như Tiên, nàng ta cố ý đuổi Nguyên Văn để cho Song Tượng thấy. Từ đó dễ dàng lợi dụng bày mưu.
Bởi lẽ, nếu Lan Như Tiên cố ý làm vậy, ắt sẽ không để hắn gia nhập Sa hội, mà phải gia nhập Song Tượng làm quân bài cho ả mới đúng.
"Chuyện này khả năng lớn, nhưng một mình hắn chủ mưu thì chưa chắc. Sư đệ đừng quên bên trong minh ước ràng buộc không để lộ việc kết minh cho bên thứ ba biết được?!"
Bạch Tạng trầm gật đầu, y lại hỏi:
“Vậy ý sư huynh là hắn có cách không nói ra mà vẫn có thể khiến người ta biết được?”
Vô Từ Tà gật đầu:
“Minh ước, lời thề hay là luật pháp thì xưa nay muôn đời có mặt lợi sẽ có mặt hại, luôn luôn có sơ hở để lợi dụng, điều này không thể phủ nhận. Vì lẽ đó, rất có thể hắn đã tìm được khe hở ấy!”
Hai người gật đầu cho là phải, chỉ là hai người không biết hắn làm cách nào.
“Nhưng chuyện này theo đúng ý sư đệ rồi, sao ta thấy đệ vẫn không vui!”
Nét mặt Vô Từ Tà nửa đùa nửa thật, làm cho Bạch Tạng đỏ mặt hừ một tiếng.
Thật đúng, Song Tượng không chỉ có một nội gián là Nguyên Văn.
Bọn họ càng không trông mong một mình Nguyên Văn có thể thu được tin gì lớn từ Lan hội.
Hắn không phải tâm phúc của Lan Như Tiên, để có thể biết những chuyện cơ mật.
Cho nên vốn dĩ việc kết minh ước với Hàn Tông chỉ là vẻ bên ngoài, mục đích thực sự chính là để cho Lan Như Tiên nghi ngờ điều đó.
Tại sao?
Dễ hiểu thôi, nếu Lan Như Tiên không biết thì chuyện này sẽ dễ lợi dụng, đủ khiến nàng ta ăn một vố nhỏ vẫn tốt.
Ngược lại, ả dần biết Nguyên Văn là kẻ hai mang, nàng ta sẽ không do dự mà phang hắn một gậy.
Tiếp đến, Nguyên Văn một khi còn ràng buộc với Song Tượng chưa dứt, hắn sẽ còn phải lo lắng không yên, sợ bị Song Tượng tiếp tục lợi dụng bất kỳ lúc nào.
Cuối cùng, một Nguyên Văn không thể làm nên mùa xuân.
Nhưng hắn có thể khiến Lan Như Tiên phải phân tâm chú ý, tạo điều kiện cho vài tên nội gián khác tiếp cận.
"Kẻ này tài vặt không ít, ta sớm muốn thu hắn vào trướng. Chỉ cần trói chặt chân tay hắn lại, Song Tượng ta sẽ có thêm một viên đại tướng!"
Dù nhìn theo hướng nào, đây vẫn là một nước đi hay của Bạch Tạng.
Chỉ là cái mẹo cỏn con này lại sớm bị Nguyên Văn lật tẩy, để con cá nhẩy ra khỏi lưới rồi.
Vô Từ Tà trầm ngâm hồi lâu, sau cùng gã vẫn nói ra lời thật:
"Nếu là ta, ta sẽ không thu hắn!"
Thấy rõ Bạch Tạng khó hiểu, gã liền hỏi:
"Sư đệ biết trận hắn đấu hôm nay rồi chứ? Hắn thua, nhưng quan trọng là hắn thực hiện giao kèo kia không một lời oán thán. Lúc đó đệ nhìn gương mặt của hắn xem, có chút nào phẫn uất nhịn nhục, hay là tức giận không?!"
"Ý huynh là….!"
Vô Từ Tà từ điểm này cho rằng, Nguyên Văn tuy không phải giao long ẩn mình chờ thời.
Có điều hắn càng không phải loại có thể khống chế, chịu để nắm trong lòng bàn tay.
Kẻ có lòng tự tôn, cho dù có chịu nhục thì tính cách của chúng vẫn luôn có nét cương nghị.
Một khi chạm tới giới hạn, chúng sẽ coi nhẹ c·ái c·hết, không vì thế mà khuất phục trước cường quyền.
Đây mới là loại người trọng tình, đáng để tin tưởng giao phó.
Duy kẻ không màng đến tôn nghiêm bản thân như hắn, là không thể thấy trung thành.
Đối với bọn chúng, chỉ có lợi ích lớn và lớn hơn nữa, không có tình cảm xen lẫn.
Một khi lợi ích đã hết, chính là lúc hắn cắn ngược chúng ta.
"Vậy cho nên, Song Tượng chúng ta xưa nay luôn muốn loại bỏ người tài của Lan hội, chứ chưa từng nghĩ cách muốn thu những dạng người này vào tay. Bạch sư đệ, ngươi đừng để sự háo thắng nhất thời để tâm những chuyện như thế. Làm hại bản thân thì không nói, làm hỏng luôn cơ nghiệp của Luân sư huynh thì nguy hại lắm lắm!"
Có được người chưa chắc đã tốt, mất đi rồi chưa hẳn đã xấu.
Có được lời nhắc nhở của Vô Từ Tà, Bạch Tạng giật mình bừng tỉnh.
Gã chưa từng thua, nay nhất thời háo thắng mà quên đi tôn chỉ thu phục người của Song Tượng.
"Để sư huynh phải chê cười rồi, sư đệ xin thọ giáo lời dạy!"
Bạch Tạng hướng Vô Từ Tà hành lễ một cái.
Y đứng yên nhận lễ, không hề có vẻ kiêu ngạo. Nhưng khi nghĩ đến chuyện này, Vô Từ Tà tiếp tục cất lời:
“Thật ra đối với chuyện lần này, ta còn một suy đoán khác!”
Vô Từ Tà bất chợt nói ra. Bạch Tạng liền đoán được ngay, gã hỏi:
“Ý sư huynh là, chuyện này không chỉ có mình hắn chủ mưu?”
“Theo như ta biết, tính cách Nguyên Văn không hề quá thông minh, hắn chỉ xem là khôn vặt trong vài tình huống mà thôi. Loại người đi một bước tính một bước như hắn, không có khả năng nhìn thấu toàn bộ mưu của chúng ta!”
“Phượng Thiên Hành?!”
Bạch Tạng lẩm bẩm cái tên.
Phượng Thiên Hành!
Nếu như xét đến kẻ nào hưởng nhiều lợi từ thời gian vừa qua tới nay, y chính là cái tên đầu tiên.
Nắm bắt được cái đuôi, hai người dễ dàng lôi ra được thủ phạm, nhất thời cả hai không xem đây là suy đoán nữa.
“Chuyện này muốn xác nhận không khó, chỉ là chúng ta có thêm một đối thủ thì cũng khá là đau đầu!”
Vốn tưởng Lan Như Tiên nhất thời giận quá mất khôn, để Song Tượng đục nước béo cò.
Nào ngờ giữa đường nhảy ra một tên gian xảo Phượng Thiên Hành, hớt đi tay trên của bọn họ.
“Sa hội hiện mới thành lập, để phát triển còn thiếu rất nhiều nhân thủ, đây chính là thời cơ ra tay tốt nhất. Ta rất muốn để sư tôn thấy được, vẻ mặt khó coi của Phượng phong chủ khi thấy môn đệ nhà mình thất bại…!”
Hai người gật gù, nói đến đoạn hội đấu giá sắp tới, Bạch Tạng lại nói:
"Sư huynh, kế hoạch đả bại Lan hội để chiếm lấy quyền tổ chức đấu giá sắp tới. Thú thực, dù sao thì nhờ chuyện lần này mà sư đệ đã có thêm ba phần nắm chắc!"
Vô Từ Tà gật đầu, y không quên nhắc thêm:
"Dù sao cẩn trọng thêm vẫn hơn, Luân sư huynh đã tiến nội môn chân truyền, vẫn còn cần giúp đỡ. Tương lai, đây chính là căn cơ của huynh ấy đấu với các môn đệ khác của sư tôn!"
Lại nói về Hàn Tông, lúc này hắn đứng trước động phủ của mình.
"Nguyên huynh, thấy ta ngươi không chào đón sao?"
****