Từ lúc đại hội thể thao bắt đầu, kết thúc rồi tiếp đó là bài kiểm tra khảo sát.
Cho đến khi toàn bộ thành phố bị bao phủ bên trong tiết trời lạnh lẽo cuối thu, Mộc Bạch Phiền không đăng thêm bất kỳ cái gì trên Weibo.
Weibo của cậu tĩnh mịch không tiếng động. Tin nhắn Kiều Nam Gia gửi cho cậu cũng không hề hiện ra là cậu đã nhận được hay chưa. Cô cũng không biết là tin nhắn cô gửi cậu có đọc hay không.
Chỉ là mỗi ngày cô vẫn luôn đúng giờ gửi tin nhắn thăm hỏi trên Weibo cho cậu.
Cô chỉ muốn quan tâm tới cậu một chút.
Thấy Weibo thú vị cô sẽ tag cậu ấy.
Có việc gì hay ho mới mẻ cô cũng kể với cậu.
Mỗi ngày hỏi thăm động viên cậu.
ID “Nam Gia Có Cá” dần dần lấp đầy một góc trong Weibo của cậu.
Weibo của đối phương lại giống như bị bỏ xó một góc, không có động tĩnh.
Kiều Nam Gia cũng không biết là ngày đó ở sân thể dục lúc mình va vào Bách Nhiên đã làm chiếc điện thoại cậu dùng nhiều năm rơi hỏng.
Chu Ngôn Quân biết được chuyện này bày ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: “Ai bảo mày không đưa điện thoại tao cầm hộ cho?”