Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 90: 12/02




Tôi nhìn toàn thân Đông Đông từ trên xuống dưới, dịu dàng hỏi: “Tại sao phải để người khác thấy mặt yếu đuối của mình?"

Cánh tay đang giở tài liệu của Đông Đông khựng lại.

Nhưng cũng chỉ khựng lại trong giây lát, rồi lại thong thả giở tiếp, miệng vẫn nói: “Haizz, anh yếu đuối để có được tình thương hại, sự quan tâm nhỏ bé của em. Còn người khác có ra sao với anh, anh không cần."

Nếu như tôi chưa từng biết Đông Đông trước đó, thì không chừng cũng tin những lời dối trá này. Nhưng tôi đã nghe sự thật từ lão Giang, đương nhiên biết rằng Đông Đông đang nói dối.

Anh ấy nói chỉ là ốm vặt, chỉ cần tĩnh dưỡng thời gian ngắn là khỏi. Nhưng ai cũng hiểu, mất một miếng da trên cơ thể cũng đã khó chịu cỡ nào, đằng này là “hiến thận”, làm gì có chuyện chỉ là ốm vặt chứ. Sức khoẻ từ giờ trở đi chắc chắn sẽ sa sút rất nhiều.

Những lời nói dối này rõ ràng là để an ủi tôi. Để Đông Đông khỏi thất vọng, tuy trái tim nhói từng cơn đau buốt nhưng cũng chỉ có thể giả vờ an tâm, nhẹ nhõm thở phào nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, em yên tâm rồi”.

Đông Đông nhíu mày, cười cười, nói: “Anh có gì khiến em không yên tâm không? À đúng rồi, bố em xuất viện chưa lâu, sợ còn yếu. Lúc này có ai ở bên chăm sóc ônv ấy không?"

Những lời này rất khéo léo nhưng rõ ràng có ý tiễn khách. Nhìn vẻ ngoài sắc mặt vẫn tốt, nhưng cũng hơi tiều tụy, Đông Đông gắng gượng như vậy có lẽ cũng chẳng được bao lâu nữa. Để giữ thể diện cho anh ấy, tôi đành tỏ vẻ giật mình vì được anh ấy nhắc nhở, tặc lưỡi kêu: “Ai da, suýt nữa thì quên, vậy em về trước, anh cũng chịu khó nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ vào nhé”.

Lúc nói ra câu đó, tôi cảm thấy vừa đau lòng vừa buồn bã.

Tôi quyết định đi gặp lão Giang, hỏi rõ xem sức khoẻ sau này của Đông Đông ra sao.

Lòng nóng như lửa đốt, tôi vội vã quay xe về. Đến nhà lão Giang thấy lão đang nằm phơi trên võng, nói với tôi: “Gấp gáp đến đây thế này chắc chắn có chuyện muốn hỏi đúng không?”

Sau khi hay tin tôi ngất xỉu trong phòng bệnh của bố mình, lão Giang đặc biệt đến thăm khám cho tôi.

Sau khi kiểm tra sức khoẻ cho tôi xong, hai người đàn ông trầm mặc bước ra ngoài nói chuyện riêng.

Lão hơi thương cảm, nói: “Chồng tương lai của con tuy tuổi còn nhỏ nhưng suy tính chu toàn, lúc nó mới xong việc trở về nước. Đến bệnh viện lập tức đi xét nghiệm, lúc nhận kết quả thận khớp với bố con, nó lập tức ký vào đơn hiến thận cho bố con, chính là ngày thứ hai con bất tỉnh. Hai ngày sau cuộc phẫu thuật thì sức khoẻ nó trở nên nguy kịch. Ông nội nó tới nhà thăm, thấy cháu mình như thế lại cho rằng cháu mình bị như vậy đều là do mình ép nó làm việc quá nhiều, vô cùng hối hận mình đã đánh giá cao đứa cháu này. Bác cứ tưởng thanh niên như nó sẽ sớm bình phục, nhưng không ngờ lại trở nặng đến vậy. May là sau thời gian bác với đội ngũ bác sĩ ở bệnh viện ra sức theo dõi bệnh tình cho nó, vì vậy cũng đã đỡ lo hơn nhiều."

Không khí hôm nay bống thấy lạnh lẽo biết bao.

Lão Giang thở dài, than: “Đông Đông sợ con lo lắng, nhờ bác giấu con mọi chuyện. Nó cảm thấy nó đã là chồng tương lai của con, những gì con nợ nó, liệu con có thể trả tất cả được không? Đông Đông nó có chuyện gì cũng một mình gánh vác, bác thấy rất quý nó, rất là mạnh mẽ ngoan cường”.

Rồi lão lại thở dài một tiếng, ngậm ngùi nói: “Nó còn trẻ tiền đồ rộng mở. Nhưng sức khoẻ bây giờ đã giảm hơn phân nửa, tuổi thọ cũng chắc chắn thua người ta. Con hãy nên dùng quãng đời còn lại mà chân thành ở bên đó, đừng để hối tiếc điều gì sau này.”

Cổ họng tôi nghẹn lại, trái tim bỗng chùng xuống.

Đông Đông giữ tôi ở lại, tôi cảm ơn ý tốt của lão, rồi nhận ở chỗ lão một số hộp yến thượng hạng để bồi bổ sức khoẻ.

Đông Đông đã được lão Giang với bác sĩ riêng của anh ấy điều trị, bây giờ cho dù tôi lập tức quay lại bên anh ấy cũng chẳng giúp được gì hơn, chỉ có thể nhìn anh ấy mà thôi. Nhưng cho dù tôi chỉ có thể làm được một việc rất, rất nhỏ, thì tôi vẫn muốn quay về bên anh ấy ngay lập tức.

Tôi lập tức đánh xe, lại chạy thẳng tới nhà Đông Đông.

Vào tới phòng, Đông Đông mặc trên mình chiếc áo choàng tắm đen, ngồi dựa vào thành giường, ánh mắt nhìn tôi vô cùng sâu xa khó hiểu.

Đông Đông nhìn tôi chằm chằm một lát, rồi nhíu mày hỏi: “Không phải em nói có việc đi trước sao? Sao chưa gì lại vội vàng chạy đến đây rồi? Đừng nói là nhớ anh nha."

Tôi cười khan hai tiếng, thong thả nói: “Ùm, tôi muốn nhìn thấy anh, nên xong việc muốn đến tìm anh thôi.

Đông Đông anh đã mất công giấu tôi, không muốn tôi lo lắng, để anh yên tâm, em cảm thấy mình vẫn nên tiếp tục giả vờ không biết gì là hơn.