Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 92: Không đường có thể trốn




Cửu Tinh Tông bại, bại triệt để, Đổng Thúc Dạ là người duy nhất có thể chống lại Vương Ương, còn chạy ra ngoài đuổi giết Quá Sơn Hổ, một khi đại trận nơi đóng quân bị phá, liền không ai có thể ngăn cản Vương Ương giết chóc.



Tào Dã mơ hồ nhận thấy được việc này lộ ra một loại khí tức âm mưu, nhưng đã không có thời gian để cho gã suy nghĩ nhiều, thúc dục linh lực hô to một tiếng:

- Mọi người, chuẩn bị rút lui!

Các đệ tử phân tán ở các nơi quan trọng hiệp trợ phòng thủ vốn lòng người hoảng sợ, nghe được Tào Dã hô như vậy, lập tức chạy về phía đại điện, nơi này có Thiên Cơ Trụ của Cửu Tinh Tông, mượn thứ này, bọn họ có thể trở về Cửu Châu, chỉ có như vậy mới có thể tránh thoát một kiếp.



- Răng rắc!

Động tĩnh đại trận phòng hộ vỡ vụn truyền ra, một mảng lớn huỳnh quang từ bên ngoài nơi đóng quân của Cửu Tinh Tông tản ra, như đom đóm đầy trời, thân thể Tiểu Trúc lơ lửng vô lực ngã xuống đất, Vương Ương sớm đã có chuẩn bị, một tay đỡ lấy nàng, ôm vào trong ngực.



Một tay kia rút trường kiếm bên hông ra, chỉ thẳng về phía trước:

- Giết!

- ! !

Trong rừng rậm, Lục Diệp chật vật chạy trốn, hai tay máu thịt mơ hồ, ngay cả ngực cũng khét lẹt.



Tu vi của Đổng Thúc Dạ hoàn toàn không phải nhân vật mà hắn có thể đối kháng, nếu không phải bằng vào linh văn Ngự Thủ, khi đối phương thi triển đạo thuật pháp thứ nhất thì hắn cũng đã chết.





Lục Diệp vốn tưởng rằng chạy vào trong núi lớn này sẽ có thể gia tăng cơ hội bảo mệnh, nhưng trên thực tế cánh rừng rậm rạp này cũng không thể che lấp thân hình của hắn, Đổng Thúc Dạ như giòi trong xương đuổi theo không rời, từng đạo thuật pháp thi triển, đại thụ thô ráp mấy người mới ôm xuể ngã xuống thành từng mảnh.



Khi hắn cùng Hổ Phách phân tán, thừa nhận Đổng Thúc Dạ công kích lần thứ hai, hắn bị trùng kích cường đại từ trên lưng hổ xốc xuống, chỗ ngực khét lẹt liền bởi vậy mà đến, Lục Diệp không biết thương thế Hổ Phách như thế nào, nhưng khẳng định không nhẹ, bởi vì lúc Hổ Phách ngã xuống, mặt đất dưới thân rất nhanh bị máu tươi nhuộm đỏ.



Lục Diệp thậm chí còn không có thời gian đi điều tra thương thế của Hổ Phách, hắn cảm giác lần này mình sợ là trốn không thoát, cho nên quyết định nhanh chóng chia nhau hai đường với Hổ Phách chạy trốn, nếu tiếp tục ở cùng một chỗ, ngay cả Hổ Phách cũng sẽ chết.



Nếu như mình nhất định khó thoát khỏi kiếp nạn này, Hổ Phách tối thiểu còn có thể sống sót.





Cái loại cảm giác như gai đâm sau lưng càng ngày càng rõ ràng, cũng may Đổng Thúc Dạ không có tiếp tục trượt trên trời, bởi vì nơi này cây cối rất cao lớn, tán cây cũng cực kỳ rậm rạp, nếu như y tiếp tục bay lên trời, sẽ rất dễ dàng mất dấu thân ảnh Lục Diệp.



Dù là như thế, tốc độ tu vi thất trọng cảnh của y cũng không để cho Lục Diệp dễ dàng cắt đuôi.



Linh lực trong cơ thể còn lại ba thành, linh văn Ngự Thủ có thể miễn cưỡng ngăn trở một đạo thuật pháp công kích của Đổng Thúc Dạ cũng chỉ có thể thôi động thêm một lần nữa Không có cơ hội rồi.



Lục Diệp nâng tay phải máu tươi đầm đìa lên, cầm trường đao bên hông.



Mặc dù cuộc sống này có chút ngắn ngủi, cũng không đủ đặc sắc, nhưng cho dù là chết, hắn cũng phải đối mặt với địch nhân! Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng nước chảy, ầm ầm rung động, Lục Diệp ban đầu không quá để ý, đợi sau khi hiểu rõ nguồn gốc của loại thanh âm này, lập tức chuyển hướng lướt tới bên kia.





Đổng Thúc Dạ ở phía sau đuổi giết tới xa xa nhìn thấy bóng dáng Lục Diệp, một đôi con ngươi phun ra lửa giận.



Y quả thực không nghĩ tới, mình tự ra tay đuổi giết một tên tam trọng vậy mà mất thời gian dài như vậy không bắt được đối phương, điều này làm cho y có chút khó có thể tiếp nhận, cũng càng thêm kiên định quyết tâm chém giết Lục Diệp.



Mắt thấy Lục Diệp chuyển hướng, lại nghe được tiếng ầm ầm kia, Đổng Thúc Dạ nào còn không biết Lục Diệp đang đánh chủ ý quỷ quái gì.



- Tiểu tử ngươi chạy không thoát, ngoan ngoãn chịu chết còn có thể miễn được nỗi khổ da thịt!

Đổng Thúc Dạ giận dữ quát một tiếng, linh lực quanh người bắt đầu khởi động, phóng lên trời.



Thân ở giữa không trung, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một dòng thác nước thật lớn buông xuống, trong ánh mặt trời chói chang chiếu rọi, hơi nước bắn tung tóe hình thành hào quang bảy màu, ngay bên trong hào quang kia, thân hình Lục Diệp bay lên trời, nhảy xuống phía dưới thác nước.



- Chạy đâu!

Đổng Thúc Dạ hét lớn, trong lúc vội vàng một đạo Kim Hồ Trảm chém tới Lục Diệp, Kim Hồ Trảm do Pháp tu thất trọng như y thi triển ra, uy lực lớn hơn nhiều La Kích thi triển.



Kim Hồ Trảm dài gần tới ba thước.





Trảm kích hình bán nguyệt phá không mà tới, thế nhưng bởi vì cả hai đều đang di động rất nhanh, đạo trảm kích này mất đi một chút chuẩn xác, cắt qua sau lưng Lục Diệp.



Linh lực hộ thể của Lục Diệp giống như giấy dán, máu tươi bắn tung tóe, đau đến mức da mặt hắn co rút.



Trong nháy mắt vừa rồi, hắn gần như ngay cả thời gian thúc dục linh văn Ngự Thủ cũng không có, nếu thật bị Kim Hồ Trảm đánh trúng thân thể, lập tức sẽ bị cắt thành hai nửa.



Thân hình nhanh chóng rơi xuống phía dưới, một lát sau ầm ầm rơi vào trong đầm nước, Lục Diệp lập tức lặn xuống sâu hơn, muốn ẩn nấp thân hình.



Cùng lúc đó, thân ảnh Đổng Thúc Dạ từ phía trên thác nước rơi xuống, lơ lửng ở phía trên đầm nước, không cần phân biệt liền đánh ra từng đạo Kim Hồ Trảm vào vị trí Lục Diệp nhảy xuống.



So sánh với những thuật pháp khác, lực xuyên thấu của Kim Hồ Trảm không thể nghi ngờ mạnh hơn một chút, mặc dù dòng nước có uy năng ngăn chặn thuật pháp, nhưng lúc này đã không còn biện pháp nào tốt hơn, trừ khi Đổng Thúc Dạ nguyện ý xâm nhập vào trong nước tìm kiếm tung tích Lục Diệp.



Kim Hồ Trảm chém xuống, mặt nước bị cắt ra, máu tươi nồng đậm lan ra từ dưới nước, thậm chí còn có một ít mảnh vụn nội tạng cũng nổi lên.



Thấy được cảnh này, Đổng Thúc Dạ vội vàng điều tra ấn ký chiến trường của mình.



Công huân bị trừ mười điểm!


Điều này làm cho Đổng Thúc Dạ thịt đau.





Chiến trường Linh Khê là một địa phương rất kỳ quái, nơi này dường như có một loại lực lượng thần bí nắm trong tay công huân của các tu sĩ, vượt cấp giết địch đạt được công huân sẽ tăng gấp bội, nhưng nếu như đánh chết người có tu vi thấp hơn tam trọng cảnh giới trở lên, sẽ khấu trừ lượng lớn công huân.



Cái loại lực lượng thần bí kia dường như đang mượn chuyện này để cổ vũ các tu sĩ vượt giai tranh đấu, còn có thể trừng phạt nhất định đối với người lấy mạnh hiếp yếu.



Đây cũng là nguyên nhân không nhìn thấy quá nhiều tu sĩ thực lực quá mạnh ở chiến trường vòng ngoài, loại công huân vật này đối với bất cứ một tu sĩ nào đều có tác dụng thật lớn, muốn đạt được công huân, nhất định phải chém giết địch nhân có tu vi chênh lệch với mình không lớn.



Tu sĩ lục trọng, thất trọng ở vòng ngoài có thể đạt được chỗ tốt đã không nhiều lắm, mặc dù bọn họ sẽ không hoàn toàn rời khỏi vòng ngoài, nhưng cũng sẽ lựa chọn vị trí tương đối gần vòng trong để lịch lãm.



Đổng Thúc Dạ là tu sĩ thất trọng, giết tầng bốn mới có thể đạt được công huân, nhưng nếu giết tu sĩ tam trọng mà nói, vậy phải khấu trừ mười điểm, nếu giết một tu sĩ tầng hai, vậy phải khấu trừ hai mươi điểm.



Mười điểm công huân không tính là nhiều, nhưng cũng không ít, đối với Đổng Thúc Dạ mà nói, giết một tu sĩ cùng cấp độ mới đạt được bảy điểm công huân mà thôi, nếu như không phải những lão gia hỏa trong tông hạ mệnh lệnh phải giết, y cũng sẽ không tự mình chạy tới đuổi giết Lục Diệp.



May mắn thay, tất cả đã kết thúc!

Y lại nhìn về phía ấn ký chiến trường, vừa rồi lúc điều tra công huân, phát hiện có người truyền tin cho y.



Chờ y thấy rõ nội dung tin tức kia, sắc mặt lại lập tức đại biến.



.