Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 87: Huyền Môn xuất chinh




Lục Diệp còn nhớ rõ lần đầu tiên mình đụng phải Hổ Phách, khi nhìn thẳng vào con ngươi màu Hổ Phách của nó, tinh thần có một chút hoảng hốt.



Sau đó Hổ Phách lại không có quá nhiều dị thường, cho đến lần này.



Y Y suy nghĩ một chút nói:

- Hình như không có.



Nàng quay đầu lại hỏi:

- Hổ Phách, ngươi biết thuật pháp không?

Hổ Phách a ô một tiếng đáp lại.



Y Y nói:

- Nó nói không biết.



Khóe miệng Lục Diệp giật giật, đến nay hắn vẫn chưa hiểu rốt cuộc Y Y và Hổ Phách trao đổi với nhau như thế nào, lại có thể thông qua giọng nói phán đoán ý tứ đối phương muốn biểu đạt, điều này rất thần kỳ.



Chỉ có thể nói đây là bản lĩnh độc đáo của Trành Linh như Y Y.



Lục Diệp không tiếp tục truy vấn nữa, hắn vốn nhớ tới chuyện này nên tùy tiện hỏi một chút mà thôi.



Sau khi ăn no uống đủ, Lục Diệp bắt đầu tu hành, còn Hổ Phách ở bên cạnh ngáy o o.



Một đêm không có chuyện gì trôi qua.





Nơi đóng quân của Huyền Môn, Sở Thiên tuân theo yêu cầu của Lục Diệp, đang thu thập linh đan cùng thực ăn từ chỗ đồng môn, bởi vậy tin tức Quá Sơn Hổ Nhất Diệp sắp rời đi được lan truyền cực kỳ nhanh.



Trời còn chưa hoàn toàn sáng, Sở Thiên đã bắt đầu liên lạc với Lục Diệp, sau khi xác định được vị trí, hắn dẫn hai sư đệ tới gặp Lục Diệp, sau một phen giao hàng, Lục Diệp lấy được một lượng lớn thức ăn còn có hơn hai trăm hạt Uẩn Linh Đan.



Lúc này trời đã sáng, Lục Diệp xoay người lưng hổ, Sở Thiên ôm quyền nói:

- Sau này còn gặp lại, có thời gian mong thường xuyên liên lạc.



Lục Diệp khẽ gật đầu, thân hình Hổ Phách lao ra, đi sâu vào Liệt Thiên Hạp.





Sở Thiên có chút hâm mộ khi nhìn thân ảnh Lục Diệp rời đi, du lịch tu hành thật sự tiêu dao tự tại, chẳng qua người ta xuất thân đại tông môn, nên có lực lượng cùng nội tình như vậy, nếu hắn rơi vào tình cảnh như thế thì chỉ sợ sống không quá mấy tháng.



Khi dẫn hai sư đệ trở về nơi đóng quân của Huyền Môn, được Vương Ương triệu kiến trước tiên, hắn vội vàng chạy tới.



Chờ đến nơi mới phát hiện có chút không thích hợp, tất cả nhân thủ trong nơi đóng quân đều bị triệu tập lại, chẳng những bao gồm cả đệ tử bổn môn, còn bao gồm cả tán tu dựa vào trong tông môn này, mấy trăm người hội tụ ở trên một quảng trường, Vương Ương thân hình thẳng tắp đứng ở chỗ này, tay ấn chuôi kiếm, dường như đang chờ cái gì đó.



Bầu không khí có chút nghiêm túc!

Sở Thiên tiến lên, ôm quyền hành lễ:

- Sư huynh!


- Quá Sơn Hổ đi rồi?

Vương Ương hỏi.



- Đã đi.





Sở Thiên trả lời.



Vương Ương khẽ gật đầu, có chút vui vẻ:

- Đi rồi là tốt, vào hàng ngũ đi.



Gã dường như ước gì Lục Diệp rời đi sớm một chút.



- Vâng!

Sở Thiên đi vào trong hàng ngũ của mình, những hắn vẫn khó hiểu với chiến trận trước mắt, song Vương Ương bỗng nhiên tụ tập tất cả mọi người, hiển nhiên là muốn có động tác gì lớn.



Sở Thiên mơ hồ có chút suy đoán, nếu thật như vậy, thì hôm nay sẽ có một hồi đại chiến.



Thời gian từ từ trôi qua, sau đó một nén nhang, Vương Ương vẫn đứng ở nơi đó mới đột nhiên nhướng mày, cao giọng nói:

- Huyền Môn ta và Cửu Tinh Tông đã đóng quân nơi đây ba mươi năm, trong ba mươi năm này hai tông đệ tử chém giết không ngừng, có nhiều thương vong, huyết hải thâm cừu giữa hai bên không thể hóa giải, đại chiến Liệt Thiên Hạp mới đây mặc dù là Huyền Môn ta thắng lợi, nhưng chỉ cần nơi đóng quân của Cửu Tinh Tông một ngày còn sống, đệ tử Huyền Môn ta sẽ một ngày không thể yên ổn! Cho nên ta có ý định công chiếm nơi đóng quân của bọn chúng, kính xin chư vị sư đệ sư muội trợ giúp ta một tay!

Vừa nói ra, toàn trường xôn xao.



Chấm dứt tuyên chiến mới chỉ một ngày, Vương Ương lại muốn đi công chiếm nơi đóng quân của Cửu Tinh Tông, điều này làm cho tất cả đệ tử Huyền Môn đều cảm thấy khiếp sợ, lúc trước tuyên chiến là Huyền Môn thắng lợi, lúc này nên hưởng thụ thành quả mới đúng, mà không phải tạo nên việc càng thêm phức tạp.



Phải biết rằng công chiếm nơi đóng quân cũng không phải chuyện đơn giản, trong nơi đóng quân có đại trận thủ hộ, không phá đại trận hoàn toàn không công chiếm được.



Nhưng vừa nghĩ tới đủ loại biểu hiện của Vương Ương mấy năm gần đây, mọi người liền biết, Vương Ương hẳn là sớm đã có an bài cho việc này.





Sở Thiên là người đầu tiên vỗ tay hô to:

- Nguyện kề vai sát cánh cùng sư huynh, dương uy Huyền Môn chúng ta!

Mọi người đồng loạt hô to:

- Nguyện kề vai sát cánh cùng sư huynh, dương oai Huyền Môn chúng ta!

Phía trước đám đông, khóe miệng Vương Ương hiện ra nụ cười:

- Rất tốt!

Gã quay đầu nhìn về phía Sở Thiên:

- Truyền tin cho tên Quá Sơn Hổ kia.



Nói cho hắn biết Đổng Thúc Dạ đã tự mình đi đuổi giết hắn trước đó một nén nhang.



Sở Thiên nghe vậy cả kinh, vừa kinh hãi Đổng Thúc Dạ to gan lớn mật, càng kinh hãi tin tức của Vương Ương linh thông.



Đổng Thúc Dạ là tu sĩ tu vi cao nhất tọa trấn nơi đóng quân của Cửu Tinh Tông, có y ở đây, nơi đóng quân của tông môn này vững chắc như bàn thạch, nhưng nếu y đi, phòng ngự nơi đóng quân của Cửu Tinh Tông lập tức sẽ giảm bớt.



Xem ra thiếu tông chủ Cửu Tinh Tông bị giết quả thực làm cho bên kia mất hết thể diện, có thể thua khi cùng Huyền Môn tuyên chiến, nhưng Quá Sơn Hổ kia lại nhất định phải chết, nếu không phải như thế thì Đổng Thúc Dạ không có khả năng mạo hiểm rời khỏi nơi đóng quân, tự mình xuất thủ đuổi giết.



Y sẽ không rời đi, nếu không chính là cho Huyền Môn cơ hội, nhưng mặc dù như vậy, Vương Ương đã nhận được tin tức xác thực, hiển nhiên là sớm an bài ở bên ngoài nơi đóng quân của Cửu Tinh Tông, chỉ cần Đổng Thúc Dạ rời khỏi chỗ kia, Vương Ương sẽ lập tức nhận được tin tức.



Hắn lại nhớ tới trong yến tiệc mừng công đêm qua, có mấy sư huynh đệ đồng môn không lộ diện!

Nhưng Đổng Thúc Dạ làm sao biết được Quá Sơn Hổ kia đã rời đi? Sở Thiên không ngốc, chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ nguyên nhân của sự việc.



Tin tức là từ Huyền Môn tiết lộ ra ngoài.



Trách không được đêm qua mình báo cáo yêu cầu giao dịch của Quá Sơn Hổ kia cùng Vương sư huynh, gã lại gọi mình đi chỗ đồng môn thu thập, rõ ràng điều phối từ trong tông môn tới đây sẽ đơn giản hơn một chút.




Lúc hắn thu thập linh đan cùng thức ăn, rất nhiều người đều hỏi hắn nguyên nhân, hắn cũng không giấu diếm kể ra tin tức Lục Diệp chuẩn bị rời đi.





Đệ tử bản tông không có khả năng truyền tin cho Cửu Tinh Tông, như vậy kẻ tiết lộ tin tức chính là những tán tu phụ thuộc tới đây! Đang nghĩ như vậy, Vương Ương bỗng nhiên nhìn về phía một vị tu sĩ trong đám người, mở miệng nói:

- Thạch Tuấn, ngươi có chuyện gì muốn nói hay không?

Tán tu tên là Thạch Tuấn kia trán đổ mồ hôi, thần sắc khẩn trương trả lời:

- Không! Không có!

Vương Ương chỉ nhìn y.



Sắc mặt Thạch Tuấn càng thêm khẩn trương, buột miệng nói:

- Vương sư huynh tha mạng!

- Xem ra ngươi thật không có gì để nói.



Ngón cái gã búng trường kiếm bên hông, tiếng kiếm reo réo rắt vang lên, trường kiếm kia hóa thành một đạo kiếm quang, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Thạch Tuấn, vòng quanh cổ y một vòng, thân thể y lập tức cứng ngắc.



Khi kiếm quang vào vỏ, đầu Thạch Tuấn rơi xuống, máu tươi phun trào như suối ở cổ, thi thể không đầu đổ xuống đất.



Biến cố này làm cho tất cả tán tu đều toát mồ hôi lạnh, kinh nghi bất định nhìn Vương Ương.



Sắc mặt Vương Thương lạnh lùng:

- Thạch Tuấn này ngoài mặt dựa vào Huyền Môn ta, kì thực là ám tử của Cửu Tinh Tông, hôm nay ta ra tay chém hắn, lấy làm răn đe, mong chư vị tự giải quyết cho tốt.



Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều không dám tin, nhưng nhớ tới di ngôn cuối cùng của Thạch Tuấn, phát hiện đây hẳn là chân tướng mọi chuyện, Thạch Tuấn cuối cùng cầu xin tha thứ, rõ ràng là chột dạ khi làm trộm.



- Xuất phát, diệt Cửu Tinh!

Vương Ương vung tay lên.



Một lát sau, mấy trăm tu sĩ Huyền Môn từ trong nơi đóng quân nối đuôi nhau xông ra, toàn bộ nơi đóng quân nhất thời trở nên trống rỗng!.