Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 199: Huyết Nhiễm




Lúc bị Lý Bá Tiên nhìn ra hành tung, thanh niên này liền biết mình không còn đường sống, làm ra đủ loại tư thái kia, chẳng qua là muốn Lý Bá Tiên hạ thấp cảnh giác, giờ bị hắn nói toạc ra, vậy liền không cần phải nhiều lời thêm nữa, vung động hai thanh loan đao trong tay, bày ra giá thế nghênh chiến:

- Vậy thì tới đi.



Lục Diệp đưa tay đặt lên chuôi đao, nhè nhẹ siết chặt.



Giọng Lý Bá Tiên vang lên bên tai:

- Tiểu sư đệ chú ý cẩn thận, gia hỏa này là quỷ tu, đừng thấy hắn hiện tại chỉ có tu vi bát trọng, nhưng trên thực tế tu vi chân chính của hắn là thất trọng cấp Thiên, đã khai mở trên hai trăm bốn mươi linh khiếu, đương nhiên, nơi này bị thiên cơ áp chế, thực lực hắn có thể phát huy ra được chỉ ngang bát trọng bình thường, chẳng qua kinh nghiệm giết địch của hắn sẽ không bị áp chế, lực lượng và tốc độ không phải là điều mà bát trọng bình thường có thể so được, dù ngươi có thể địch lại bát trọng bình thường, song chưa hẳn đã là đối thủ của hắn.



- Ta biết!

Lục Diệp ứng tiếng, vừa dứt lời, cát đá dưới chân tung bay, xông giết về phía thanh niên bộ dạng âm hiểm kia, hắn không quản Lý Bá Tiên xuất phát từ cân nhắc gì mà lại để mình đi nghênh chiến đối thủ như này, nhưng trước mắt Linh Khê trấn thủ chiến đã tới hồi cuối, không dễ để có cơ hội giết địch như thế, tự nhiên phải biết quý trọng.



Cơ hồ ngay khi Lục Diệp vừa có động tác, một đạo lưu quang cũng đồng thời xạ tới, chớp mắt đã lao đến trước mặt Lục Diệp.



Trường đao xuất vỏ, Lục Diệp chém ra, lúc tia lửa bắn tung, Lục Diệp chỉ cảm thấy một cỗ đại lực từ phía đối diện vọt tới, hổ khẩu lập tức nứt nẻ, Bàn Sơn Đao trong tay bị đụng cho giơ lên.



Thuận theo cỗ lực đạo kia, Lục Diệp vẩy ngang trường đao, đánh bay lưu quang chém đến trước ngực.



Lưu quang kia rõ ràng là một trong hai thanh đoản đao nơi tay đối phương, một kích vừa rồi chỉ là uy năng ngự khí của đối phương, loan đao xoay tròn văng đi, nhưng nơi ngực Lục Diệp đã xuất hiện một đạo vết thương, máu tươi tràn ra, là bị kình khí từ loan đao đối phương kích thương.



Còn không đợi hắn ổn định thân hình, thân ảnh trước mắt chợt hoa lên, thanh niên âm hiểm đã nhào đến gần, tốc độ cực nhanh!

Quỷ tu vốn sở trường tốc độ, huống hồ đây còn là quỷ tu thất trọng cấp Thiên, thiên cơ áp chế quả thật khiến hắn chỉ có thể phát huy ra thực lực bát trong, song dù đã bị áp chế, nhưng loại tốc độ này vẫn không phải bát trọng bình thường có thể sánh bằng.



Thanh loan đao còn lại trong tay đối phương từ đối diện bổ tới, Lục Diệp nhấc đao đi ngăn, keng một tiếng vang động, thân hình thoáng lảo đảo giật lùi ra sau, cùng lúc, kình phong ập đến sau đầu, là thanh loan đao bị hắn đánh bay lộn ngược trở về.



Trước mắt đối với Lục Diệp mà nói, ngự khí chi đạo quả thực không cách nào hóa giải.





Thần sắc Hoa Từ không giấu được vẻ khẩn trương, nơi tay Lý Bá Tiên cũng đã nắm lấy một đạo kiếm quang, mặc dù hắn để Lục Diệp đi nghênh chiến tên quỷ tu kia, nhưng há thật sẽ đứng yên không quản, nếu Lục Diệp nguy hiểm đến tính mạng, hắn tự nhiên sẽ ra tay.



Mắt thấy loan đao lộn ngược trở về sắp đâm trúng sau gáy Lục Diệp, một mặt linh văn đột ngột xuất hiện.



Tiếng vang tạch tạch truyền ra, Ngự Thủ bị chấn nát, đồng thời Lục Diệp cũng kịp thời cúi đầu xuống, hiểm hiểm tránh đi một kích bêu đầu kia, mấy lọn tóc tung bay, trường đao trong tay đâm thẳng, linh lực màu lửa đỏ tóe xạ, Phong Duệ linh văn gia trì.



Quỷ tu nghiêng người tránh thoát một kích này, loan đao như vật sống vung vẫy trên tay, lấy góc độ không thể tưởng tượng cắt ra một đạo vết thương trên cánh tay Lục Diệp, máu tươi chảy ròng.



Khai chiến không đến ba nhịp thở, trên thân Lục Diệp đã nhiều thêm hai đạo vết thương, mặc dù thương thế không tính nghiêm trọng, song có thể nhìn ra, thực lực đây đó cách biệt không nhỏ, cứ tiếp tục đánh thế này, tình cảnh Lục Diệp sẽ chỉ càng lúc càng không ổn.



Phong Nguyệt Thiền thong thả liếc sang nhìn Lý Bá Tiên một cái, trong mắt lộ vẻ trưng cầu.



Lý Bá Tiên chậm rãi lắc đầu, giờ còn chưa đến lúc nhúng tay, sở dĩ hắn muốn Lục Diệp ra tay đối phó quỷ tu này, chủ yếu là vì cơ hội khó được, lúc trước ở Bích Huyết Tông mặc dù hắn đã dạy bảo Lục Diệp hai mười ngày, nhưng đấy dù sao cũng là sư huynh chỉ dạy sư đệ, dù hắn ra tay ngoan lạt, nhiều lần đả thương Lục Diệp, song rất khó khiến Lục Diệp thực sự được trải nghiệm cảm giác du li bên bờ sinh tử, bởi vì hai người đều biết, Lý Bá Tiên không khả năng thật giết hắn.



Nhưng tình hình bây giờ lại khác, đối chiến với Lục Diệp là một tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, nếu không cẩn thận liền sẽ thật chết người.



Thân là binh tu, nếu không thể quen với cảm giác du tẩu bên bờ sinh tử thì rất khó đột phá tự thân.



Chẳng qua cục diện trước mắt lại khiến Lý Bá Tiên không khỏi có chút do dự, cảm thấy liệu có phải mình đã nóng vội quá rồi không, đối thủ hắn chọn cho Lục Diệp quá mạnh, với thực lực hiện tại của tiểu sư đệ, đối chiến một tên bát trọng bình thường có lẽ còn có cơ hội, chứ đối thủ trước mặt thực sự hơi có chút quá sức.



Cũng may mặc dù Lục Diệp hoàn toàn rơi xuống hạ phong, nhưng đấu chí lại vẫn không hề suy giảm.



Chớp mắt, hai người lại giao thủ mấy chiêu, vô luận là tốc độ hay lực lượng, quỷ tu này đều mạnh hơn Lục Diệp một đoạn, lại thêm có thể thi triển ngự khí chi đạo, quả thực đánh cho Lục Diệp nhếch nhác không thể tả.



Hắn dần dần quen thuộc với tiết tấu đối phương, tuy không khả năng vãn hồi thế suy, song cũng nhiều lần lấy Ngự Thủ linh văn ngăn đỡ được uy năng ngự khí từ đối phương, sau đó thừa cơ phản kích.



Trong tiếng đinh đinh đương đương, đột nhiên quỷ tu kia thu hồi thanh loan đao đang xoáy vòng giữa trời.





Bởi vì hắn phát hiện tên tu sĩ Bích Huyết Tông thanh danh lan xa từ sau trận chiến Kim Quang Đỉnh quả thực cao minh, thực lực chân thật tuyệt không chỉ là lục trọng, hắn vốn tưởng mình có thể nhẹ nhàng giải quyết đối phương, thậm chí đã dự tính bắt lại Lục Diệp, dùng đối phương làm con tin, đổi lấy đường sống cho mình.



Hắn không dám kéo dài thêm nữa, Phong Nguyệt Thiền và Lý Bá Tiên ở bên trông chừng mang đến cho hắn áp lực rất lớn.



Cận thân chém giết thế này, uy lực ngự khí có thể phát huy ra được không lớn, không bằng thu hồi lại, hai thanh loan đao nơi tay, tốc độ đột nhiên tăng lên không ít.



Lục Diệp lập tức xui xẻo, trên thân nhiều thêm mấy đạo vết thương.



Nhưng tùy theo vết thương gia tăng, tốc độ và lực đao xuất đao của hắn cũng dần tăng thêm, hơn nữa linh lực tóe xạ trên thân đao đều trở nên nồng đậm không ít.



Mười mấy nhịp thở sau, Lục Diệp dần dần ổn định trận cước, bắt đầu có thể đánh đến có qua có lại với đối phương.



Trên mặt quỷ tu kia chất đầy kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu tại sao Lục Diệp có thể đề thăng lớn đến thế trong thời gian ngắn như vậy.



Lại mười mấy nhịp thở qua đi, hắn hãi nhiên phát hiện, so sánh về tốc độ và lực, chính mình đã dần rơi xuống hạ phong!

Linh khí va đụng, chẳng những Lục Diệp bị thương, trên người hắn cũng từ từ xuất hiện mấy đạo vết thương.



Giờ này khắc này, thân đao Bàn Sơn Đao đã chuyển thành màu đỏ thẫm, phảng phất uống no máu tươi, nếu tử tế quan sát còn sẽ phát hiện quanh thân Lục Diệp có huyết khí nhàn nhạt đang bốc hơi.



Quỷ tu kia rốt cục phát hiện không đúng, kinh hô một tiếng:

- Huyết Bảo?

Cái gọi là Huyết Bảo là một loại linh khí đặc biệt, trong linh khí kia được in Huyết Tế linh văn, sau khi chủ nhân bị thương hoặc chủ động hiến tế máu tươi bản thân, uy lực sẽ mạnh lên, lượng máu tươi Huyết Bảo thôn phệ càng nhiều, uy năng sẽ càng lớn.



Cho nên vừa thấy Bàn Sơn Đao trong tay Lục Diệp có biến hóa như thế, quỷ tu kia liền cho rằng thanh đao này là Huyết Bảo, Huyết Bảo vô cùng cường đại, chỉ là một khi thúc giục uy năng Huyết Bảo, nguy hại đối với người sử dụng cũng sẽ cực lớn, bởi vì nó liên tục không ngừng thôn phệ máu tươi, chỉ cần sơ sẩy một chút liền sẽ khô máu mà chết.





Cho nên ở tu hành giới, thứ như Huyết Bảo không quá được người săn đón, tu sĩ bình thường cũng sẽ không sử dụng loại linh khí này.



Quỷ tu đều nhìn ra Bàn Sơn Đao không thích hợp, Lý Bá Tiên tự nhiên cũng nhìn ra, biểu tình dần trở nên ngưng trọng, hắn chỉ muốn để Lục Diệp gia tăng một ít kinh nghiệm chiến đấu với cường địch, ai ngờ tiểu sư đệ nhà mình lại thậm chí thúc giục luôn cả Huyết Bảo, thế thì không ổn, vạn nhất bởi vậy tổn hại căn cơ và nguyên khí tiểu sư đệ, đi về Nhị sư tỷ nhất định nện nát đầu hắn.



- Không phải Huyết Bảo, Tứ sư huynh yên tâm.



Giọng Hoa Từ vang lên.



- Đó là cái gì?

Lý Bá Tiên hỏi.



Hoa Từ giải thích nói:

- Lục Diệp nắm giữ một loại linh văn tên là Huyết Nhiễm, giờ đại khái là đang thúc giục uy năng của linh văn kia.



Trước đó lúc ở chỗ Vân phu nhân, Lục Diệp từng tiết lộ qua bản thân nắm giữ bốn đạo linh văn, đương thời Hoa Từ cũng tại trường, tự nhiên nhớ kỹ chuyện này.




- Huyết Nhiễm?

Lý Bá Tiên nhíu mày, đối với linh văn, hắn hiểu rõ không tính nhiều, thực sự là không tĩnh nổi tâm để đi nghiên cứu, cho nên hoàn toàn không biết Huyết Nhiễm linh văn đến cùng là cái gì.



Chẳng qua chỉ cần chuôi đao kia không phải Huyết Bảo là được.



Tiếng vang đinh đinh đương đương lần nữa vọng ra, giao phong vẫn như cũ, trên dưới khắp người Lục Diệp toàn là vết thương, nhưng quỷ dị chính là, tất cả máu tươi chảy ra từ miệng vết thương đều hóa thành huyết vụ, không nhỏ xuống mảy may.



Nếu lúc này cởi bỏ quần áo Lục Diệp liền có thể thấy được nơi ngực của hắn có một đạo linh văn phức tạp đang chậm rãi chuyển động, linh văn kia hoàn toàn do máu tươi hội tụ mà thành, huyết vụ quanh quẩn trên người, khiến tròng mắt hắn cũng dần chuyển màu đỏ sẫm.



Huyết Nhiễm linh văn không phải gia trì lên Bàn Sơn Đao, mà là gia trì lên chính người hắn.



Tùy theo máu tươi bản thân không ngừng hóa sương mù, Lục Diệp xuất đao càng lúc càng nhanh, lực đạo cũng càng lúc càng mãnh liệt, sớm đã vượt qua cực hạn vốn có của hắn.



Thế cục triệt để biến chuyển, quỷ tu vốn hoàn toàn chiếm giữ thượng phong, nay đối mặt trường đao Lục Diệp chém tới lại chỉ biết ngăn đỡ, không còn sức đánh trả.





Kịch chiến thoáng chốc, quỷ tu kia bị Lục Diệp vung đao bổ trúng lồng ngực, tiếng kêu thảm thiết truyền ra, quỷ tu giật lùi mấy bước, lảo đảo ngã quỵ xuống, nơi ngực bị chém ra một đạo vết thương sâu hoắm, máu tươi chảy xuôi.



Giương mắt nhìn lên, trước mặt đã hiện ra một đôi tròng mắt đỏ ngầu, huyết vụ bao bọc quanh thân ảnh đó, trường đao như cuồng phong bạo vũ chém xuống.



Hắn rống lên một tiếng, chống linh khí đứng dậy.



Tiếng lưỡi đao chặt qua máu thịt vang lên, Lục Diệp xách đao nơi tay, người đã vọt đến sau lưng quỷ tu, nhẹ nhàng rớt đất, vung vẩy vết máu trên Bàn Sơn Đao, tra đao vào vỏ.



Sau lưng, thân thể quỷ tu kia cứng ngắc, duy trì tư thế ngăn cả, sau đó ầm vang ngã xuống, dưới thân chảy xuôi máu tươi.



Huyết vụ bao bọc quanh người Lục Diệp tán đi, lộ ra thân hình một mực bị huyết vụ che phủ, cả người mềm nhũn, không đợi hắn ngã nhào trên đất, Lý Bá Tiên đã tiến lại đỡ lấy.



- Thoát lực!

Lục Diệp giải thích một tiếng, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt với tốc độ thấy được bằng mắt thường, mất máu quá nhiều.



Ánh mắt Lý Bá Tiên không giấu được vẻ phức tạp, nín nhịn hơn nửa ngày mới nói:

- Tiểu sư đệ ngươi cũng quá liều mạng.



Kết quả thế này là điều hắn tuyệt đối không nghĩ tới, dù trước đó Lục Diệp nói có thể giết được bát trọng, song hắn chỉ xem là thiếu niên ngạo khí nói lớn không ngượng, tùy thời sẵn sàng nhúng tay can thiệp chiến đấu.



Kết quả tiểu sư đệ nhà mình thật giết được đối phương!

Chỉ bằng sức một mình!

Biến thái đến thế là cùng.



Đây chính là một tên thất trọng cấp Thiên! Dù bị thiên cơ áp chế thì cũng không kém thua cửu trọng bình thường bao nhiêu.



Lý Bá Tiên đột nhiên phát hiện, mình tựa hồ đã quá coi thường vị tiểu sư đệ này.



….