Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 188: Trợ giúp




Mới đầu quy mô đảo ở Kỳ Hải không hề lớn, chỉ lớn chừng một quảng trường, nhưng tùy theo thời gian đẩy dời và quá trình dung hợp tiếp diễn, quy mô sẽ càng lúc càng lớn.



Đảo quy mô càng lớn, thực lực địch nhân khả năng sẽ càng mạnh, nhân số khả năng cũng sẽ càng nhiều, bởi vì trong quá trình dung hợp không ngừng, phía không có bản lãnh hoặc nhân số ít đều đã bị giết.



Đương nhiên cũng có ngoại lệ, tỷ như hại tên lục trọng Lục Diệp Hoa Từ lại chiếm cứ một hòn đảo quy mô không nhỏ.



Tùy theo hai hòn đảo khoái tốc tiếp cận, Lục Diệp phát hiện bên kia một chút dị thường.



Trên đảo đối diện, tựa hồ có ai đó chính đang tranh đấu, thỉnh thoảng lại có quang mang thuật pháp sáng lên.



Khoảng cách càng lúc càng gần, động tĩnh tranh đấu cũng dần trở nên rõ ràng.



Có tranh đấu, vậy chứng tỏ phía đối diện chẳng những có tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, mà còn có tu sĩ Hạo Thiên Minh, chỉ là không biết trước mắt thế cục tranh đấu giữa hai phe như thế nào.



Đối diện đánh đến nghiêng trời lệch đất, hiển nhiên không chú ý tới chuyện hai tòa đảo nhỏ đang kề cận nhau, đoán chừng có thể lợi dụng một phen.



Lục Diệp thoáng trầm ngâm, sau đó quay sang nói với Hoa Từ:

- Ta đi qua xem xem, ngươi đợi ở đây.



- Coi chừng.



Lục Diệp thúc giục linh lực, sau lưng lập tức hiện ra một đôi cánh chim chảy xuôi hỏa linh lực, hóa thành lưu quang lao tới đảo nhỏ phía tiền phương.



Mới bay đến trên mặt biển, Lục Diệp đã cảm thấy linh lực trong thể ầm ầm chảy ra ngoài như hồng thủy tiết áp, tiêu hao ở mức độ thế này quả thực cao ngang việc duy trì một mặt Ngự Thủ linh văn.



Trong lòng ngấm ngầm kinh hãi, ở trong Kỳ Hải, quả nhiên không khả năng tùy tiện phi hành, hoặc nói cách khác, không khả năng phi hành trên mặt biển, bởi vì tiêu hao quá lớn, không biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì.





Cũng may lúc này hai tòa đảo nhỏ đã cách nhau không xa, chỉ sau mấy nhịp thở, Lục Diệp đã hạ xuống đảo nhỏ đối diện, thu hồi cánh chim sau lưng, tận lực áp chế linh lực bản thân chảy xuôi, lao về hướng đang xảy ra chiến đấu.



Thời gian dành cho hắn không nhiều, hai hòn đảo đã sắp va chạm, đến lúc đó người bên này nhất định sẽ có điều cảnh giác.



Cũng may quy mô đảo nhỏ trước mắt không tính quá lớn, chỉ sau thoáng chốc, Lục Diệp đã đến bên rìa chiến trường, phóng tầm mắt nhìn tới, bên kia đang có năm tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh vây công hai người Hạo Thiên Minh.



Trên mặt đất còn nằm ba bộ thi thể, có thể thấy được tình hình chiến đấu thảm liệt tới cỡ nào.



Trong năm tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh thì có hai tên pháp tu, một thể tu, một binh tu, ngoài ra là một tên nghi tựa quỷ tu.





Hai tu sĩ Hạo Thiên Minh gồm một nam một nữ, ai nấy đều toàn thân đẫm máu, khắp người đầy vết thương, xem ra có vẻ khó mà duy trì được lâu.



Dù sao cũng là lấy hai địch năm, tự nhiên không phải là đối thủ, có thể lay lắt hơi tàn đến tận bây giờ, một là bởi vì nam tử Hạo Thiên Minh kia là thể tu, thân hình hắn khôi ngô cường tráng như tháp sắt, khí huyết thịnh vượng, cực kỳ chịu đánh, trong tay cầm một mặt linh khí đại thuẫn, ngăn đỡ rất nhiều công kích, hai là cũng bởi phía Vạn Ma Lĩnh đã nắm chắc phần thắng, không muốn quá mức mạo hiểm, thật bức gấp, đối phương chưa hẳn không có thủ đoạn đồng quy vu tận, đồng bạn nằm dưới đất chính là vết xe đổ.



Đương sơ bọn hắn không phải lấy năm địch hai, mà là lấy sáu địch bốn! Sau khi thuận lợi chém giết một người, một tên đồng bạn nóng vội, kết quả bị một tên tu sĩ Hạo Thiên Minh kéo chết chung.



Với thế cục trước mắt, bọn hắn chỉ cần vây khốn hai người này, đánh nát linh khí đại thuẫn của binh tu kia, đối phương liền không còn dư địa để phản kháng.



Ba tên pháp tu Vạn Ma Lĩnh trừ một người vây ở bên cạnh một nam một nữ kia, không ngừng tiến hành quấy nhiễu, hai người còn lại thì đứng hơi xa chút, dưới tiền đề bảo đảm không ngộ thương đến đồng bạn, không ngừng thúc giục thuật pháp đánh lên mặt linh khí đại thuẫn kia, linh quang trên đại thuẫn đã vô cùng ảm đạm, có thể tắt ngúm bất cứ lúc nào.



Dưới thế cục như thế, hai người phía Hạo Thiên Minh muốn thoát khốn cơ hồ là điều khó như lên trời, mà nhìn thần sắc hai người, rõ ràng cũng đã có tử chí, bọn hắn không muốn xin tha, bởi vì bọn hắn biết, xin tha cũng vô cùng, sẽ chỉ hứng chịu càng nhiều nhục nhã, đặc biệt là với nữ tu, thật rơi vào tay địch nhân, kết cục tất sẽ là sống không bằng chết.



Giờ đây bọn hắn đang đợi cơ hội, một cơ hội có thể đồng quy vu tận với kẻ địch.



Nháy mắt, cơ hội đến!

Oanh, một tiếng rền vang truyền ra, đất rung núi chuyển, hai hòn đảo đụng vào nhau, ai nấy đều đứng không vững.





Mấy tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh không khỏi biến sắc, nửa canh giờ trước bọn hắn mới vừa gặp phải người Hạo Thiên Minh, cho nên chẳng ai ngờ sẽ lại đụng đảo khác nhanh đến vậy.



- Coi chừng!

Một người quát khẽ, nháy mắt khi đảo nhỏ va chạm, hai tu sĩ Hạo Thiên Minh đồng thời xông giết về phía tên binh tu, thể tu rống giận, đại thuẫn vung lên, che chở cho thân ảnh yểu điệu bên người đột tiến, trong mắt cả hai đều hiện vẻ quyết tuyệt và ngoan lạt, nhất thời khiến tên binh tu bị nhắm đến kia không khỏi hoảng loạn.



- A!

Tiếng kêu thảm không tới từ binh tu bị nhắm đến, mà là một hướng khác, tất cả mọi người đều vì thế cả kinh.



Mấy tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh thuận theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy nơi ngực tên pháp tu đứng ở ngoại vi chiến trường lộ ra một đoạn mũi đao, sau lưng pháp tu kia ẩn ẩn có một thân ảnh đứng đó không biết từ lúc nào.



Sao tới nhanh vậy được? Chúng nhân kinh hãi.



Lúc đảo nhỏ va đụng, bọn hắn liền ý thức được có thể sẽ có người đến, nếu người tới là tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, vậy tự nhiên tất cả đều vui vẻ, nhưng nếu là Hạo Thiên Minh, thế cục bên này tất sinh biến số.



Khiến bọn hắn không nghĩ tới chính là, đảo nhỏ mới vừa va chạm, một tên pháp tu phe mình đã bị tập sát! Chẳng lẽ đối phương một mực ẩn nấp ở phụ cận?

Không dung nghĩ nhiều, đại chiến tái khởi.



Lúc này hai tu sĩ Hạo Thiên Minh đã xông giết đến trước mặt tên binh tu Vạn Ma Lĩnh kia, cứ thế không quản không nhìn, bộ dạng như thể có chết cũng phải kéo theo đối phương làm đệm lưng.



Đáng tiếc hai người bị thương quá nặng, tên binh tu bị nhắm đến được thể tu phe mình tiếp ứng, tìm được đường sống trong cõi chết sau khi bị chém một kích.



Bốn người lập tức chiến thành một đoàn, quỷ tu Vạn Ma Lĩnh cũng không nhàn rỗi, khí tức đột nhiên trở nên phiêu hốt bất định, từ bên cạnh giết vào chiến đoàn, nhất thời đẩy hai người Hạo Thiên Minh vào thế cực kỳ nguy hiểm.



Cùng lúc đó, Lục Diệp sau khi giải quyết một tên pháp tu phía đối phương, dưới chân phát lực, hướng đến tên pháp tu thứ hai, đồng thời trong miệng hô to:



- Gắng cầm cự!

Nghe được tiếng kêu, thể tu tay cầm đại thuẫn còn chưa kịp phản ứng, ngược lại là nữ tu hai tay cầm hai thanh đoản đao thoáng lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì nàng cảm giác được, thanh âm này hơi có chút quen tai! Chỉ là trước mắt căn bản không có thời gian tra xem thân phận người tới, trên cần cổ trắng nõn của nàng lan tràn ra từng đạo đường vân màu tím, ngay cả tròng mắt cũng phát tím, đường vân màu tím kia còn đang không ngừng lan ra, khiến nàng vừa yêu dị lại vừa mỹ lệ.



Quỷ tu tinh thông tập sát, nhưng giao phong chính diện kiểu này lại không phải sở trường, giờ đây đã không còn lựa chọn khác, đành phải toàn lực thúc giục lực lượng bản thân.



Đầu bên kia, thân hình Lục Diệp linh hoạt xê dịch, tránh đi từng đạo thuật pháp pháp tu kia đánh tới.



Tùy theo khoảng cách cấp tốc rút ngắn, trong mắt pháp tu lộ rõ vẻ hoảng sợ, hắn còn chưa thấy qua binh tu nào có động tác linh hoạt mau lẹ như vậy, mỗi đạo thuật pháp mình đánh ra đều bị đối phương nhẹ nhàng tránh thoát.



Mắt thấy Lục Diệp sắp nhào đến, pháp tu kia khẽ cắn răng, linh lực cuộn trào quanh thân, lực đẩy cực mạnh cuốn thốc bốn phương tám hướng.



Lục Diệp bị xung kích cho lảo đảo, được đến dịp tốt, pháp tu kia vội vàng dựa sát tới chỗ mấy tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh còn lại.



Nhưng mới chạy không được mấy bước, khí tức nóng rực đã từ bên cạnh đánh tới, quay đầu nhìn lại, in hằn trong tầm nhìn chính là một con hỏa điểu béo mập đang giương cánh bay đến.




Hắn vội vàng vung tay lên, một mặt linh lực bình chướng chắn ở trước người.



Oanh một tiếng, hỏa điểu đâm lên bình chướng, linh lực bạo tán, lực xung kích khiến thân thể hắn thoáng khẽ lay động, chính trong linh lực hỗn loạn, Lục Diệp đã vung đao hãn nhiên giết ra.



Bàn Sơn Đao vung lên, đao quang màu đỏ lửa lướt qua, một đoạn cánh tay ứng tiếng bay ra, trường đao về rút đâm thẳng, trong tiếng kêu gào thảm thiết của pháp tu, liên tục đâm ra mấy lỗ máu trên thân hắn.



Oanh! Trước khi chết, pháp tu tung một đạo thuật pháp đánh trúng ngực Lục Diệp, song bị Ngự Thủ linh văn ngăn cản, lực xung kích cường liệt đánh bay Lục Diệp, khiến hắn rơi rụng trên đất.



Vội vàng bò dậy, giương mắt nhìn lại, pháp tu kia đã quỳ rạp, thân mình khom còng, một tia hồng quang từ bên kia bay ra.



Lục Diệp nghiêng đầu phun ra một búng máu, trong lòng phát thề, sau này nhìn thấy pháp tu không vừa mắt, trước chém chết rồi nói!

Không chút trì hoãn, ngựa không dừng vó tiếp ứng đến chỗ hai tên tu sĩ Hạo Thiên Minh.



Tựa hồ sự xuất hiện của Lục Diệp khiến bọn hắn thấy được hy vọng sống, hoặc có lẽ là vì kế hoạch đồng quy vu tận với địch nhân bị ngăn cản, khắc này một nam một nữ chính vừa đánh vừa lui, tiếp cận đến gần chỗ Lục Diệp.



Nhưng thương thế hai người thực sự quá nặng, lại lấy hai địch ba, rõ ràng không kiên trì được quá lâu, dọc trên đường đi, lưu lại một chuỗi dài vết máu.





Thế công từ ba người Vạn Ma Lĩnh càng lúc hung mãnh.



Thẳng đến sau khi Lục Diệp gia nhập chiến đoàn, trường diện mới dần ổn định, đến lúc này, nữ tu kia rốt cục biết được người đến là ai, tâm tình không khỏi phức tạp, nàng làm sao cũng không thể ngờ lại lần nữa chạm mặt đối phương ở chỗ này.



- Đi!

Lục Diệp vung lên Bàn Sơn Đao ngăn đỡ công kích từ phía đối diện, khẽ quát một tiếng.



Dù cho có hắn gia nhập, bên này vẫn nằm ở liệt thế, cứ tiếp tục đánh như vậy, Lục Diệp không sợ, nhưng hai người phe mình lại tất chết không nghi ngờ.



Nữ tu và thể tu còn có chút ngập ngừng, Lục Diệp lại quát một tiếng:

- Đi mau!

Hai người Hạo Thiên Minh không ngập ngừng nữa, lập tức quay người trốn chạy.



Áp lực lên thân Lục Diệp đột ngột tăng mạnh, lấy sức một mình chống lại ba tên địch nhân, hơn nữa còn đều là thất trọng, dù là hắn cũng khó mà ngăn đỡ được.



Một mặt Ngự Thủ linh văn lớn ngang mặt bàn xuất hiện phía tiền phương, tùy theo linh lực Lục Diệp cuồng tuôn đi mất, công kích từ phía ba người đối diện không ngừng rơi xuống, đánh cho trên Ngự Thủ linh văn bố đầy vết nứt, nhưng tiếp sau lại được linh lực tuôn vào tu bổ, cứ thế tuần hoàn lặp lại.



Chỉ kiên trì chừng ba nhịp thở, Lục Diệp liền chịu hết nổi, ngũ tạng lục phủ chấn rung, trong cổ họng ngai ngái mùi máu tươi.



Hắn triệt hạ Ngự Thủ linh văn, đồng thời đột nhiên vung đao chém ngang, bức lui ba người, sau đó xoay người bỏ chạy.



Đợi khi ba người phía Vạn Ma Lĩnh giương mắt nhìn lại, Lục Diệp đã chạy xa mười trượng, trong lòng kinh ngạc không ngờ tốc độ tiểu tử này lại nhanh đến vậy, ba người đồng thời thúc giục ngự khí chi đạo, ba thanh linh khí hóa thành lưu quang tập sát về phía Lục Diệp.



Cảm nhận được sát cơ tới từ sau lưng, Lục Diệp không chút suy nghĩ, xung thiên mà lên, đôi cánh chim màu đỏ rực giang rộng sau lưng.



Hắn không thúc giục Ngự Thủ linh văn, bởi vì hắn cảm thấy không ngăn được, hơn nữa dù có ngăn được, lực xung kích khủng bố kia cũng sẽ khiến hắn nháy mắt trọng thương.



….