Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 158: Đề nghị




- Đệ tử Bích Huyết Tông Lục Diệp, tại đây khiêu chiến các đại tông môn Vạn Ma Lĩnh, người cùng tu vi muốn giết ta, cứ tới chiến một trận!

Tiếng nói trầm thấp được linh lực thúc giục khuếch tán ra bên ngoài, từng đôi tròng mắt đổ dồn về phía Lục Diệp, có kinh ngạc, có nghi hoặc, nhưng càng nhiều là chấn kinh.



Lấy sức một người khiêu chiến đông đảo tông môn Vạn Ma Lĩnh tại trường, lời này nghe có vẻ uy phong bá khí, song trên thực tế lại ngu xuẩn cực độ, nhân lực có lúc cùng kiệt, người Vạn Ma Lĩnh tới chỗ này phải đến cả ngàn, số lượng có cùng tu vi ngũ trọng như Lục Diệp dù không nhiều, nhưng cũng có hơn trăm, nói câu không dễ nghe, một người một ngụm nước bọt cũng đủ sức dìm chết Lục Diệp.



Nhưng không thể phủ nhận, phần dũng khí này thật khiến người sinh tâm kính nể.



Tên cường giả Vạn Ma Lĩnh kia nhíu mày hỏi lại:

- Ngươi có thể đại biểu cho Bích Huyết Tông, đại biểu cho Hạo Thiên Minh?

Lý Bá Tiên lạnh lùng đáp nói:

- Con nít ăn nói lung tung, chư vị đừng coi là thật!

Lục Diệp quay đầu, hướng hắn lộ ra mặt cười, lại nhìn sang tên cường giả Vạn Ma Lĩnh vừa lên tiếng:

- Ta không thể đại biểu cho bất cứ người nào, ta chỉ đại biểu chính ta! Chẳng qua chư vị đến đây không phải là vì ta? Phân tranh đến cái nước này rồi, đã khó mà dùng cách thông thường để giải quyết, trừ phi chư vị muốn chết càng nhiều người! Ta chỉ đề ra cho chư vị một phương án giải quyết vấn đề, ngoài ra ta còn có một ít yêu cầu, nếu Vạn Ma Lĩnh không khả năng đáp ứng những yêu cầu kia, mấy lời vừa rồi, xem như ta chưa nói, chư vị nên đánh thì cứ tiếp tục đánh, ta ở yên bên cạnh xem kịch hay là được!

- Nói!

Tên cường giả Vạn Ma Lĩnh kia trầm giọng quát.



- Mỗi nhà tông môn, ta chỉ tiếp một trận, đồng thời chỉ chiến một người! Nếu ta bại, tự nhiên không còn gì để nói, nhưng nếu ta may mắn thắng, vậy thì nhà tông môn kia nhất định phải rời khỏi phân tranh lần này, thỉnh mời thiên cơ chứng giám!

Vừa dứt lời, Lý Bá Tiên nhíu mày, hắn vốn tưởng vị tiểu sư đệ này của mình giận quá váng đầu, mất đi lý trí, nhưng giờ xem ra, vẫn có chút ý tưởng, chẳng qua vấn đề hiện nay chính là thực lực của tiểu sư đệ như thế nào, có thể tiếp được nhiều chiến đấu như vậy hay không.



Nếu thực lực tiểu sư đệ thật sự đủ mạnh, như vậy cách này quả thực có thể giải quyết phân tranh trước mắt, nhưng nếu thực lực không đủ, vậy tất nhiên sẽ trở thành đá kê chân cho người khác quật khởi, phải biết treo thưởng cho chém giết Bích Huyết Tông Lục Diệp không hề ít.



Hắn quay đầu nhìn sang Vị Ương, mắt lộ vẻ trưng cầu, Vị Ương chậm rãi lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết thực lực tiểu sư đệ như thế nào, hai người bọn họ đều chưa từng tiếp xúc qua với Lục Diệp, mặc dù Vị Ương sớm biết chưởng giáo thu một vị tiểu sư đệ, nhưng cũng phải đến hôm qua mới nhìn thấy người thật, há lại biết thực lực cụ thể của Lục Diệp.



- Làm sao? Vạn Ma Lĩnh lớn như vậy, nhân tài đông đúc, chẳng lẽ không ai dám tiếp chiến?

Trên Kim Quang Đỉnh bóng loáng như gương, tu sĩ hai phe đứng chết lặng, chỉ có mỗi tiếng nói của Lục Diệp là đang vang vọng.





Đột nhiên có một nữ tử lên tiếng:

- Lục Diệp ngươi có thể vượt cấp giết người, người cùng tu vi, mấy ai có thể là đối thủ của ngươi, mưu đồ hay lắm!

Tùy theo tiếng nói vang lên, một nữ tử chậm rãi bước ra từ trong đám đông, thần sắc âm lãnh nhìn vào Lục Diệp, rõ ràng là Thái La Tông Hàn Già Nguyệt.



Trước đây Lục Diệp từng bị nàng truy sát qua, cũng may Thang Võ nấp ở bên, ngăn nàng lại.



Giờ Thang Võ đã không thấy tung tích, Hàn Già Nguyệt này lại chạy đi ra.



- Tiểu tử này có thể vượt cấp giết người?

Tên cường giả top hai mươi Linh Khê Bảng kia nghe vậy liền thoáng khẽ nhướng mày, đang thắc mắc sao tên Bích Huyết Tông Lục Diệp này lại ngông cuồng đến thế, thì ra là vì đối phương rất tự tin với bản thân.



Hàn Già Nguyệt hướng về phía người kia khẽ thi lễ một cái, sau đó lần nữa nhìn chằm chằm Lục Diệp, nói:

- Không sai, người này lúc còn ở Linh Khê tức trọng đã từng giết qua mấy vị ngũ trọng của Thái La Tông ta, giờ hắn đã là ngũ trọng, muốn giết hắn, chí ít phải cần lục trọng ra tay mới được.



- Ồ? Ngược lại là một nhân tài, khó trách có thể được Bích Huyết Tông thu về dưới trướng.



- Hơn nữa chư vị có điều không biết, tiểu gia hỏa này còn tinh thông một loại linh văn phòng ngự để tác chiến, cho nên muốn phá tan phòng ngự của hắn là điều rất khó.



Hàn Già Nguyệt tiếp tục bóc lấy để uẩn của Lục Diệp, lúc nói tới đây trên mặt hiện rõ vẻ đắc ý, như thể muốn nói, để xem ngươi sống được bao lâu.




Lời này vừa ra, toàn trường xôn xao.



Linh văn, đây là thứ mà phàm là tu sĩ đều sẽ không lạ lẫm, trong cuộc sống tu hành của mỗi tên tu sĩ, linh văn là điều không thể thiếu, Cửu Châu càng có một đám tồn tại đặc thù gọi là Linh Văn Sư, đại đa số những người này đều không có chiến lực gì đáng kể, bởi vì bọn hắn dùng quá nhiều tinh lực đầu nhập vào nghiên cứu linh văn, rất hiếm khi động thủ với người.





Nhưng trong Linh Văn Sư lại có một bộ phận cực thiểu số mà không mấy người dám trêu chọc, bọn hắn được xưng đấu chiến Linh Văn Sư, gọi tắt là Chiến Văn Sư, so với sức sát thương khủng bố của kiếm tu, thủ đoạn của bọn hắn có thể nói là quỷ quyệt đa biến, người đối địch với bọn hắn, thường thường đến chết đều không biết tại sao.



Linh văn phồn tỏa phức tạp, dưới tình huống bình thường, tu sĩ đều phải sau khi có cơ sở tu vi nhất định mới sẽ bắt đầu nghiên cứu linh văn, nhưng đấy gần gần mới chỉ là bắt đầu nghiên cứu, muốn dung nhập linh văn vào trong chiến đấu, vậy phải cần năm tháng từ từ lắng đọng.



Cửu Châu đại lục sao mà rộng lớn, tu sĩ ngàn ngàn vạn vạn, nhưng Chiến Văn Sư nổi danh lại chỉ lác đác không đến trăm người, những người này, không ai không là thượng khách đỉnh cấp của các đại tông môn.



Ngũ trọng có thể thúc giục linh văn chiến đấu, loại chuyện này đừng gặp qua, ngay cả nghe đều chưa từng nghe thấy, hiển nhiên đứa này là một hạt giống Chiến Văn Sư cực tốt, nếu để cho những Chiến Văn Sư thành danh kia biết được, sợ rằng sẽ muốn cướp về làm đồ đệ.



- Cho nên chư vị đừng để bị hắn lừa, thật để cho người cùng tu vi đi tiếp chiến, tới bao nhiêu liền chết bấy nhiêu.



Hàn Già Nguyệt cười khẩy nhìn vào Lục Diệp, lúc Lục Diệp nhảy ra phát ngôn ngông cuồng, nàng đã nhìn thấu tính toán của hắn.



- Tang Hòa là sư huynh của ngươi?

Một tiếng nói nhàn nhạt đột nhiên vang lên bên tai Hàn Già Nguyệt.



Nét cười trên mặt Hàn Già Nguyệt lập tức trở nên cứng ngắc, thoáng sợ hãi nhìn qua Lý Bá Tiên vừa đặt câu hỏi, thề thốt phủ nhận nói:

- Không, không phải!


Lý Bá Tiên thản nhiên nói:

- Rất tốt, chuẩn bị nhặt xác cho hắ́n đi!

Trong lòng Hàn Già Nguyệt không khỏi mắng to, đám người Bích Huyết Tông này bao che người mình đến độ quá không đạo lý, bản thân chỉ đứng ra nói mấy câu lời thật, liền đã bị uy hiếp như vậy, Tang Hòa sư huynh, sau này nhìn thấy Lý Bá Tiên tốt nhất nhanh chạy, chạy chậm là sẽ chết người đấy!

Còn nữa, ta không phải cố ý!

Tên cường giả Vạn Ma Lĩnh kia đột nhiên cười ra tiếng, nhìn vào Lục Diệp nói:

- Đề nghị vừa rồi của ngươi không sai, chẳng qua ở phương diện tu vi, ta cảm thấy nên hạn định không quá lục trọng, ngươi cảm thấy thế nào?



Sắc mặt Lục Diệp tái xanh, trầm mặc không đáp, bộ dạng như kiểu bị người nhìn xuyên mưu đồ, lại không thể làm gì được.



Tên cường giả Vạn Ma Lĩnh kia thản nhiên nói:

- Vừa rồi còn nói cái gì mà chuyện liên quan tới bản thân, phải có đảm lượng gánh chịu, làm sao, đảm lượng của ngươi chỉ đến đấy thôi à? Người Bích Huyết Tông chẳng qua như thế!

- Được!

Trên trán Lục Diệp gồ lên gân xanh, tựa hồ bị kích thích.



Lý Bá Tiên và Vị Ương đồng thanh quát:

- Tiểu sư đệ, không thể!

Cường giả Vạn Ma Lĩnh kia thuận thế nói:

- Người trong cuộc đều đã đồng ý, hai người các ngươi lại muốn ngăn quấy, làm sao? Thật muốn người Hạo Thiên Minh tiếp tục đánh sống đánh chết vì Bích Huyết Tông các ngươi? Một tông môn vốn sắp bị xóa tên, còn giãy dụa cái gì!

Câu này quả thực khiến Lý Bá Tiên không biết nên ứng đối thế nào, trừng người kia một cái, sau đó nhìn sang Lục Diệp:

- Tiểu sư đệ hồ đồ, hắn rõ ràng đang khích tướng ngươi, loại chuyện này há có thể tuỳ tiện đáp ứng?

Dù Lục Diệp thật có thể vượt cấp giết người, vốn khiêu chiến ngươi cùng tu vi đã đủ mạo hiểm, phải biết đối thủ của hắn không phải một người, mà là nguyên một đám người.



Nếu đổi thành lục trọng, căn bản chẳng có chút hi vọng nào.



Lục Diệp quay đầu nhìn vào hắn:

- Sư huynh, ta có thể!

Lý Bá Tiên rất muốn nói ngươi có thể cái khỉ khô, ai mà không từng thiếu niên khinh cuồng, nhưng thường thường sẽ vì thế mà trả ra đại giá thảm trọng.



Ngay cả hắn lúc ở ngũ trọng cũng không dám tiếp chiến như thế, làm vậy sẽ chỉ đâm đầu vào chỗ chết, nhưng đối mặt với ánh mắt Lục Diệp, hắn phát hiện trong mắt đối phương không có phẫn nộ, không có giãy dụa, ngược lại có chút kích động!

Mí mắt Lục Diệp rũ xuống, nhìn vào mu bàn tay Lý Bá Tiên, kẻ sau lập tức hiểu ý, bấm tay lên chiến trường ấn ký, một tia lam quang bay về phía Lục Diệp.



Nội dung truyền tin:

- Tiểu sư đệ, thực lực ngươi thế nào? Nói rõ cho sư huynh nghe xem.



- Giết qua mấy tên lục trọng, riêng thất trọng chưa từng giết qua, song nếu liều mạng, có lẽ vẫn có cơ hội!

- Hả!



Lý Bá Tiên thất kinh, đây há chỉ là vượt cấp giết địch, đây là vượt hai cấp giết địch!

Tiểu sư đệ này cường hoành như vậy? Mặc dù tính cách lão đầu tử cố chấp chút, nhưng ánh mắt đúng là vẫn như đuốc!

Ngoài mặt hắn không tỏ vẻ gì, ngược lại còn lộ ra bộ dáng lo lắng, tiếp tục truyền tin:

- Vừa rồi ngươi cố ý?

Bộ dạng không chịu nổi nhục, bị người khích tướng kia thực sự quá thật, hắn đều không nhìn ra nửa điểm sơ hở.



- Thuận thế mà làm thôi.



Lục Diệp trả lời, hắn cũng không nghĩ tới nữ nhân Hàn Già Nguyệt kia sẽ lại ở chỗ này, trước đấy không chú ý tới nàng, để uẩn bản thân bị Hàn Già Nguyệt bóc trần, muốn khiêu chiến người cùng tu vi đã là điều không thể.



- Nếu thật làm như vậy, đó chính là xa luân chiến! Lần này tông môn Vạn Ma Lĩnh tới đây không có năm mươi cũng có ba mươi, ngươi chịu nổi không?

- Nỗ lực hết sức! Sư huynh, cứ đánh tiếp thế này ai cũng không được lợi, nếu việc này có thể thành, đó chính là cách tốt nhất vấn đề tốt nhất.



Lý Bá Tiên trầm mặc không nói, điểm này hắn há lại không biết?

Phía Vạn Ma Lĩnh thật ra cũng thấy được điểm này, thế cục hiện tại đã phát triển vượt ngoài tầm khống chế của bất cứ người nào, số lượng tu sĩ bởi vì Lục Diệp mà bị cuốn vào tranh đấu giữa hai đại trận doanh càng lúc càng nhiều, chiến đấu tiếp sau sẽ càng lúc càng hỗn loạn, hôm qua trên Kim Quang Đỉnh mới tới một ngàn người, hôm nay đã sắp hai ngàn, đến sau còn sẽ càng nhiều.



Phía Vạn Ma Lĩnh thật nguyện ý nghe theo đề nghị từ một tên tu sĩ ngũ trọng? Nếu không phải bọn hắn cưỡi hổ khó xuống, Lục Diệp nói cái gì bọn hắn đều sẽ coi là đánh rắm.



Có thể nói, giữa lúc song phương đều cần phải, Lục Diệp hợp thời đưa ra một đề nghị có lợi với cả đôi bên, đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiến cho phía Vạn Ma Lĩnh nguyện ý nghe theo.



Hơn nữa việc đã đến nước này, rất nhiều người phía Hạo Thiên Minh cũng kỳ vọng sự tình phát triển theo hướng đó, nếu hắn cự tuyệt, tất sẽ khiến Bích Huyết Tông mất đi nhân tâm!

Đặc biệt là sau khi phía Vạn Ma Lĩnh nói ra câu kia “Thật muốn người Hạo Thiên Minh đánh sống đánh chết vì Bích Huyết Tông các ngươi”.



Người Hạo Thiên Minh tới đây, về cơ bản đều là tuân theo sư mệnh, nhưng người Vạn Ma Lĩnh thì khác, bọn hắn giết Lục Diệp sẽ có được lợi ích cực lớn.



Cho nên việc này không quản hắn có nguyện ý hay không, một khi Lục Diệp đã nói ra đề nghị kia, nó tất phải trở thành sự thực.



….