Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 153: Thương Minh sơn




Nửa ngày sau, chủ phong Thương Minh Sơn, tiếng chuông vang chín lần, sơn môn mở rộng, lấy chưởng giáo Thương Minh Sơn Mạnh Đan Thành làm đầu, nguyên một đám trưởng lão, hộ pháp, chấp sự Thương Minh Sơn chia ra đứng hai bên, cung kính chờ đợi.



Lúc chưởng giáo dẫn theo nữ tử tên Thủy Uyên hiện thân, chúng nhân dồn dập hành lễ.



Không dây dưa dài dòng, Mạnh Đan Thành đi thẳng vào vấn đề:

- Đường lão, hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, mời vào trong!

Thần sắc chưởng giáo thoáng hiện vẻ phức tạp, gật gật đầu:

- Vất vả các ngươi.



Mạnh Đan Thành mỉm cười lắc đầu:

- Thương Minh Sơn một mực chờ đợi ngày này.



Thoáng chốc thiên cơ tuôn động, dưới sự chứng kiến của thiên cơ, chưởng giáo hai đại tông môn định ra khế ước liên minh, dù cho Thương Minh Sơn đã toàn lực phong tỏa tin tức, nhưng dưới sự quan vọng của người có tâm, tin tức này vẫn không bị khống chế khuếch tán đi ra.



Linh Khê chiến trường, ở một nơi kín đáo, Lục Diệp bó gối mà ngồi, nuốt đan khôi phục, Hổ Phách nằm ở bên, da bụng dính đầy máu tươi phập phồng liên hồi, dù cho đã rất mệt mỏi, song nó vẫn nhai nuốt ngấu nghiến miếng thịt thú, bởi vì nó biết, chỉ ăn no mới có sức để đào tẩu.



Không hưu chỉnh được quá lâu, Lục Diệp lần nữa ngồi lên lưng Hổ Phách đi đường.



Chẳng qua mới đi chưa được bao xa, một đạo độn quang xoay vòng giữa trời đột nhiên bay vút xuống, chưa tới phụ cận đã chủ động hướng về phía Lục Diệp lộ ra chiến trường ấn ký, người tới là tu sĩ Hạo Thiên Minh.



- Lên đây!

Người kia ngừng linh khí phi hành ở trước mặt Lục Diệp, Lục Diệp thoáng có chút ngập ngừng.



Từ sau khi tách ra với Lam Vũ Điệp, đoạn đường này hắn đã được mấy vị tu sĩ Hạo Thiên Minh tiếp ứng, bằng không chỉ dựa vào tu vi trước mắt của hắn thì căn bản không đi được tới đây.



Nhưng những tu sĩ tới tiếp ứng hắn kia đều không cách nào đồng hành với hắn quá lâu, trên đường đi tới sẽ liên tục gặp phải người phía Vạn Ma Lĩnh quấy nhiễu và chặn đánh, mỗi khi như thế, những người kia đều phải đi trước nghênh địch, Lục Diệp lần nữa độc thân lên đường.



Trước đó có tên tu sĩ cửu trọng dùng linh khí phi hành chở Lục Diệp đi một đoạn, không thể không nói, bay cực nhanh, nhưng chưa bay được bao xa liền bị người Vạn Ma Lĩnh phát hiện, suýt nữa đánh rơi bọn hắn xuống.





Nếu thật rơi xuống từ độ cao kia, người kia không chết, nhưng Lục Diệp và Hổ Phách chắc chắn không sống nổi.



Cho nên giờ nghe người tới nói muốn mình đi lên, tâm lý Lục Diệp có chút bóng mờ, mượn nhờ linh khí phi hành đúng thật chạy được nhưng, song mục tiêu cũng rất rõ ràng, cực dễ bị người nhắm đến.



Chẳng qua trước mắt hắn đã không có lựa chọn khác, đành phải dẫn theo Hổ Phách kiên trì đạp lên linh khí phi hành của người khác.



Người kia bấm pháp quyết, quát khẽ nói:

- Lên!

Linh khí phi hành bộ dạng như chiếc thuyền con kia cứ thế đằng không mà lên, người này cũng thông minh, bay không cao lắm, như thế, dù bị người đánh trúng cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.



Một bên cảnh giác tứ phương, một bên cấp tốc bắt chuyện với Lục Diệp:

- Bích Huyết Tông và Thương Minh Sơn đã định ra khế ước liên minh, cho nên giờ ngươi không cần đi tới trụ sở Bích Huyết Tông nữa, chỉ cần có thể đến được trụ sở Thương Minh Sơn liền an toàn.



- Thương Minh Sơn?

- Thương Minh Sơn!

Lục Diệp vội vàng lấy ra Thập Phân Đồ tra tìm, hắn không biết khế ước liên minh là cái gì, nhưng từ tin tức đối phương tiết lộ thì thấy, đây hẳn là then chốt giúp mình thoát khốn.



Rất nhanh hắn đã tìm được vị trí trụ sở Thương Minh Sơn, đây là một nhà tông môn thất phẩm, vị trí nằm ở nơi giao giới giữa nội vi và ngoại vi, tuy cách nơi đây không tính quá xa, song cũng tuyệt đối không gần.



Chẳng qua so với tiến đến trụ sở Bích Huyết Tông thì gần hơn nhiều.



Hắn lập tức hiểu ra, đây cũng là kết quả của việc chưởng giáo đang xuất lực, bằng không không lý nào Bích Huyết Tông lại sẽ định thành khế ước liên minh gì đó với Thương Minh Sơn ở vào cái thời khắc then chốt này.



- Mấy nhà thế lực Vạn Ma Lĩnh ở phụ cận Thương Minh Sơn đều đã phát động tuyên chiến đối với Thương Minh Sơn, nhớ kỹ, càng đến gần Thương Minh Sơn sẽ càng nguy hiểm, trước khi tới được Thương Minh Sơn tuyệt đối không thể chủ quan!

- Hiểu rồi!

Lục Diệp trùng trùng gật đầu, quay người nhìn lại, đã thấy có tu sĩ Vạn Ma Lĩnh phát hiện tung tích hắn, độn quang lao vút truy đuổi ở phía sau, chẳng qua đã có người Hạo Thiên Minh đi lên ngăn chặn.



- Chạy không thoát, ngươi cứ đuổi về hướng Thương Minh Sơn, phía trước sẽ có người tiếp ứng ngươi.





Người kia dặn dò một tiếng, hạ thấp độn quang, đợi sau khi Lục Diệp và Hổ Phách nhảy xuống, lập tức khom người, nghênh đón về phía tu sĩ Vạn Ma Lĩnh đang truy kích tới, thoáng chốc hai đạo độn quang đã va chạm với nhau, linh lực rền vang tứ xạ.



Lục Diệp không quay đầu đi nhìn, tu sĩ giao thủ ở cấp độ kia, hắn không thể giúp được gì, cưỡi trên lưng Hổ Phách, toàn lực lao vút về hướng Thương Minh Sơn.



Linh Khê chiến trường càng trở nên náo nhiệt.



Tin tức về khế ước liên minh giữa Bích Huyết Tông và Thương Minh Sơn đã lan truyền ra, mục đích vì sao không cần nói cũng biết, điều này sẽ dẫn đến Thương Minh Sơn cũng trở thành trung tâm đánh cờ của hai đại trận doanh, bốn phương tám hướng, vô số tu sĩ hai đại trận doanh đều đang tụ về hướng này, phạm vi ngàn dặm xung quanh Thương Minh Sơn đã triệt để sa vào hỗn loạn.



Dù cho phía Thương Minh Sơn sớm đã triệu hồi các đệ tử, nhưng mấy nhà tông môn phụ cận liên tiếp tuyên chiến, đánh cho bọn hắn không có sức hoàn thủ.



Trước mắt đa phần đệ tử Thương Minh Sơn đành phải rút cổ trong đại trận phòng hộ, dù vậy cũng không thể yên ổn, đông đảo tu sĩ Vạn Ma Lĩnh tụ tập ở ngoài Thương Minh Sơn, không ngừng công kích đại trận, bộ dáng như thể quyết công chiếm trụ sở Thương Minh Sơn cho bằng được.



Sau khi biết được tin tức, không ít tu sĩ Hạo Thiên Minh cũng bắt đầu kéo tới trụ sở Thương Minh Sơn, vô luận thế nào cũng phải giữ cho được Thương Minh Sơn, một khi trụ sở Thương Minh Sơn bị công phá, như vậy bọn hắn liền triệt để thua trong trường đánh cờ giữa hai đại trận doanh này.



Trong thời gian ngắn ngủi không đến một ngày, khu vực xung quanh Thương Minh Sơn đã biến thành cối xay thịt, không biết có bao nhiêu tu sĩ bỏ mạng ở chỗ này.



Tin tức càng khiến cho phía Hạo Thiên Minh cảm thấy tuyệt vọng truyền đến, lượng lớn tu sĩ Thánh Hỏa Giáo cũng tới, hội tụ với chúng tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, tầng tầng bố phòng quanh khu vực trụ sở Thương Minh Sơn!

Tuy Thánh Hỏa Giáo chỉ là tông môn tứ phẩm, nhưng mấy chục năm trước nó từng là nhất phẩm, sở dĩ phẩm giai trượt xuống, toàn do Bích Huyết Tông ban tặng, ở vào niên đại đó, không chỉ mỗi Thánh Hỏa Giáo bị Bích Huyết Tông đánh cho phẩm giai liên tiếp rơi xuống.



Bách Luyện Cốc bị Phong Nguyệt Thiền chặn ngang ngoài cửa trụ sở cũng tương tự, ngoài ra còn có mấy nhà tông môn khác.



Thù hận giữa bọn hắn với Bích Huyết Tông vượt xa so với những tông môn khác.



Ở thời đại Bích Huyết Tông huy hoàng cường thịnh, bọn hắn ẩn mình trong tối không ngừng lẩy bẩy phát run, không dám ngóc đầu dậy, nhưng mấy chục năm qua đi, Bích Huyết Tông đã triệt để sa sút, chỉ cần giết đi tên Lục Diệp kia, lần đánh giá phẩm cấp tông môn tiếp theo, Bích Huyết Tông tất sẽ bị xoá tên.



Có thể nói mấy nhà tông môn từng chịu nhiều thua thiệt dưới tay Bích Huyết Tông đều chờ đợi ngày này đi đến.



Bọn hắn há sẽ để mặc cho Lục Diệp tiến được vào trong trụ sở Thương Minh Sơn?



Đây cũng là nguyên nhân chưởng giáo không muốn tuỳ tiện định ra khế ước liên minh với Thương Minh Sơn, bởi vì hắn biết nếu làm như vậy, tất sẽ đẩy Thương Minh Sơn lên đầu sóng ngọn gió, dù hiện tại Thương Minh Sơn đã là tông môn thất phẩm, nhưng dưới sóng triều đối đầu giữa hai đại trận doanh thì vẫn chưa chắc có thể toàn thân trở ra.



Cửu Châu, đại điện Thương Minh Sơn, trước Thiên Cơ Trụ, Thủy Uyên đặt tay lên.



Nét mặt Mạnh Đan Thành hiện vẻ nghiêm túc, nhỏ giọng dặn dò:

- Sư tỷ, ngàn vạn coi chừng.



Thủy Uyên khẽ cười một tiếng:

- Chuyện Bích Huyết Tông, không thể chỉ riêng các ngươi xuất lực được.



Chưởng giáo đứng ở bên cũng trầm giọng căn dặn:

- Nếu chuyện không thể làm, tuyệt đừng sính cường!

- Vâng!

Thủy Uyên cung kính ứng một tiếng, sau đó thúc giục chiến trường ấn ký.



Chớp mắt tiếp theo, thân ảnh nàng dần trở nên mơ hồ, rất nhanh liền tan biến không thấy đâu nữa.




Linh Khê chiến trường, trụ sở Thương Minh Sơn, trên đại trận phòng hộ không ngừng kích đãng từng tầng từng tầng gợn sóng, rất nhiều tu sĩ Thương Minh Sơn bôn tẩu báo nguy, tuy đã toàn lực duy trì, nhưng lúc này đây số lượng tu sĩ Vạn Ma Lĩnh đến tiến đánh trụ sở thực sự quá nhiều, trong đó không thiếu cường giả chạy tới từ khu vực trung tâm.



Dù trấn thủ sứ tọa trấn nơi đây đã thúc giục uy năng đại trận phòng hộ đến cực hạn, nhưng cường độ phòng hộ vẫn đang khoái tốc suy yếu.



- Còn có thể chống đỡ bao lâu!

Trấn thủ sứ kia trầm giọng hỏi.



- Cứ án theo thế cục trước mắt thì thấy, không đến hai canh giờ, đại trận liền sẽ bị phá!

Phó sứ trả lời.



- Hai canh giờ!

Trấn thủ sứ “À” một tiếng:


- Thế này thì không ổn, truyền lệnh đi xuống, tất cả mọi người chuẩn bị quyết tử một trận!

Phó sứ kia biến sắc:

- Sư huynh!

Với thế cục thế này, chẳng phải nên tranh thủ vứt bỏ trụ sở trước khi đại trận bị phá, quay trở về Cửu Châu ư? Quyết tử chiến với người ở chỗ này, không biết bao nhiêu đồng môn sẽ phải mất mạng, nhất thời không cẩn thận, Thương Minh Sơn sẽ bị giết cho đứt gãy truyền thừa.





Trấn thủ sứ thản nhiên nói:

- Đây là mệnh lệnh do chưởng giáo đích thân truyền đạt! Ta không quản đời trước với Bích Huyết Tông có liên hệ thế nào, nhưng nếu đã là chưởng giáo ra lệnh, vậy thì cứ tuân theo là được! Ngươi tự thân đi tọa trấn Thiên Cơ Trụ, kẻ nào dám cả gan sợ chiến chạy trốn, giết không tha!

Phó sứ kia cắn răng:

- Vâng!

Chẳng qua còn không đợi phó sứ xoay người đi đến chỗ Thiên Cơ Trụ, đại trận phòng hộ bỗng chợt có động tĩnh dị dạng truyền đến.



Trấn thủ sứ thoáng khẽ nhướng mày:

- Ai mở đại trận?

Động tĩnh vừa rồi kia, rõ ràng là đại trận bị mở ra trong nháy mắt.



Hai người cùng nhau lướt ra đại điện, ngước mắt nhìn thấy, chỉ thấy một cảnh khiến bọn hắn chết đứng đương trường.



Bên ngoài đại trận, một đạo lưu quang màu đen xuyên thẳng đi qua, nương theo lưu quang màu đen đâm xuyên, từng tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kêu thảm, từ trên trời ngã xuống, lưu quang màu đen kia tựa như cơn gió tử vong, thổi tới đâu, hơi thở chết chóc liền lan tràn đến đó.



Ngay cả những cường giả đến từ khu vực trung tâm, tu hành công pháp cấp Thiên cũng không ngăn được lưu quang màu đen kia giết hại.



- Đây là ai?

Trấn thủ sứ ngây dại, tông môn nhà mình làm gì có ai mạnh như vậy!

Phó sứ cũng hiện vẻ chấn kinh, trong lòng rất hoài nghi liệu có phải là Phong Nguyệt Thiền, người đứng đầu Linh Khê Bảng giết tới, nhưng Phong Nguyệt Thiền là pháp tu, rõ ràng không phải người trước mắt.



Chỉ chớp mắt ngắn ngủi, tu sĩ phía Vạn Ma Lĩnh đã bị giết tận hơn mười người, những người này không thiếu cường giả chạy đến từ khu vực trung tâm.



Nhất thời, áp lực lên đại trận phòng hộ Thương Minh Sơn giảm đi nhiều.



Có lực lượng lôi đình màu tím nhạt bắn tóe xung quanh lưu quang màu đen, trấn thủ sứ lập tức hiểu ra:

- Đây là vị tiền bối nào cường hành giết tới?

Ở Linh Khê chiến trường, chỉ có tu sĩ Linh Khê Cảnh mới có thể tiến vào một cách an toàn, tu sĩ vượt quá Linh Khê Cảnh tuy có thể trả ra đại giá cực lớn cường hành xông tới, nhưng một thân thực lực sẽ bị áp chế ở trình độ Linh Khê Cảnh, đồng thời cũng chỉ có thể thi triển thủ đoạn Linh Khê Cảnh.



Ngoài ra, người như thế một khi giết chóc ở Linh Khê chiến trường, thiên cơ đâu đâu cũng có tất sẽ làm ra một ít trừng phạt.



Lực lượng lôi đình màu tím nhạt kia chính là biểu tượng của trừng phạt! Giết càng nhiều người, lực lượng lôi đình sẽ càng nồng đậm, cứ vậy tích lũy, sau cùng sẽ đến lúc người xâm nhập chống đỡ hết nổi, chết dưới oanh kích đến từ tử lôi kia.



….