Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 14: Cảnh giới




Nhìn thấy cảnh này, Lục Diệp lập tức hiểu ra, khảo nghiệm này chia làm hai cửa ải, một là kiểm tra xem có tư chất tu hành hay không, hai là kiểm tra trình độ thiên phú.



Tư chất và thiên phú không giống nhau, cái trước quyết định một người có thể tu hành hay không, có tư cách tu hành hay không, cái sau thì quyết định mức độ thành tựu tương lai của người này, theo lý thuyết, thiên phú càng tốt, thành tựu tương lai sẽ càng cao.



Đương nhiên, do điều kiện có hạn, kiểm tra thiên phú chỉ là một cuộc khảo thí chung chung, không bảo đảm chính xác hoàn toàn, nhưng có thể đạt tám chín phần, độ lệch sẽ không quá lớn.



Lục Diệp không lo lắng về phương diện tư chất, hắn đã khai khiếu, nhất định là có thể tu hành.



Còn trình độ thiên phú thì khó nói, hắn cũng không biết thiên phú của mình như thế nào, còn phải vào chiếc lều vải đằng sau kiểm tra mới biết được.



Người đầu tiên có tư chất tu hành đã xuất hiện, làm đoàn người vốn đang chết lặng ủ rũ có thêm một tia sức sống, lập tức sinh ra hy vọng.



Nhưng chung quy hiện thực vẫn rất tàn khốc.



Trong đợt kiểm tra tiếp theo, lại đào thải hơn mười người, mới xuất hiện thêm một người có tư chất tu hành.



Tình cảnh lúc trước lại tái hiện.



Một hàng dài ngắn dần, hết người này đến người khác kỳ vọng rồi lại thất vọng! Nói chung, kiểu gì trong hơn mười người cũng sẽ xuất hiện một người có tư chất tu hành, tỷ lệ này không khác với những gì Lục Diệp nghe ngóng được.



Hắn đứng ở nửa sau hàng ngũ, nhưng bởi vì tốc độ kiểm tra rất nhanh, cho nên không đến một nén nhang, hắn đã đứng trước bàn đó.





"Từng khai khiếu chưa?" Tu sĩ sau bàn lặp lại cùng một câu hỏi.



"Mở một khiếu.



" Lục Diệp trung thực trả lời.





Tu sĩ kia lập tức ngẩng đầu lên, dò xét Lục Diệp từ trên xuống dưới, mặt giãn ra cười nói:"Tốt, cuối cùng cũng có người khai khiếu.



"Mặc dù trước đó có bảy tám người vượt qua kiểm tra tư chất, nhưng bảy tám người này cũng không khai khiếu, ở trong đội ngũ này, chỉ có một mình Lục Diệp là người mở linh khiếu!"Nào, đặt hai tay lên trên này.



" Tu sĩ kia chỉ vào quả cầu thủy tinh trên bàn.



Lục Diệp không hiểu, không phải món đồ chơi này khảo thí tư chất sao? Hắn đã mở linh khiếu, còn cần kiểm tra gì nữa?Tu sĩ kia nhìn ra nghi vấn trong lòng Lục Diệp, giải thích nói:"Ở chỗ ta không chỉ khảo thí tư chất mà còn kiểm tra chúc hành.



""Chúc hành?" Lục Diệp càng không hiểu, hắn đúng là chưa từng nghe qua chuyện này.



Có lẽ là do Lục Diệp mở linh khiếu, tu sĩ kia lại kiên nhẫn giải thích một chút:"Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, trong ngũ hành linh lực của mỗi người đều sẽ thiên về một loại nào đó, đây cũng là chúc hành, mà mỗi loại chúc hành đều có điểm khác nhau.



""Thì ra là thế!"Lục Diệp bừng tỉnh hiểu ra, lại nghi ngờ:"Vậy trước đó! "Tu sĩ cười nói:"Ngay cả linh khiếu mà bọn hắn cũng không mở được, không có linh lực, không thể kiểm tra chúc hành.



""Ra là vậy.



" Lục Diệp hiểu rõ, nâng hai tay lên, bao phủ quả cầu thủy tinh kia.



"Thúc giục linh lực của ngươi, rót vào trong đó.



" Tu sĩ kia phân phó.



Lục Diệp làm theo, đồng thời mắt nhìn chằm chằm vào biến hóa của thủy tinh cầu, hắn cũng tò mò rốt cuộc mình là chúc hành gì.



Ban đầu thủy tinh cầu tỏa ra ánh sáng, điều này chứng minh Lục Diệp có tư chất tu hành, nhưng đối với dạng người đã khai khiếu như hắn, kết quả như vậy không có ý nghĩa gì.



Biến hóa xuất hiện ngay sau đó mới là kiểm tra chúc hành.



Dưới sự chú ý của Lục Diệp, trong thủy tinh cầu kia bỗng nhiên sinh ra một ngọn lửa màu cam, cháy hừng hực!Cảnh tượng này khiến đồng tử của hắn co rút lại, bởi vì hỏa diễm màu cam này trông! trông rất quen mắt.





"Ồ?"Tu sĩ sau bàn nhíu mày, phấn khởi nói:"Ngũ hành chủ Hỏa, ừm, còn có một ít Kim hành, không tệ không tệ, tốt, thu tay về đi.



"Trong ngũ hành, bản thân chủ tu Hỏa, Lục Diệp có thể hiểu được, dù sao hắn có thể khai khiếu đều nhờ vào Thiên Phú Thụ, do Thiên Phú Thụ thôn phệ một đoàn hỏa diễm màu cam, mới khiến hắn bỗng nhiên mở linh khiếu.



Trên Thiên Phú Thụ có một chiếc lá chứa linh văn Phong Duệ, cũng cháy hừng hực.



Nhưng Kim hành thì hắn lại không rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy đây không phải là chúc hành ban đầu của mình.



"Cất kỹ thứ này, đi tới lều vải phía sau tìm Tam sư huynh của ta.



" Tu sĩ kia đưa cho Lục Diệp một khối ngọc bài, Lục Diệp nói cảm ơn rồi nhận lấy, chỉ thấy trên mặt ngọc bài kia khắc tên của mình, dưới đáy có một chữ, hẳn là đại biểu cho mở nhất khiếu, ngoài ra còn khắc chúc hành của bản thân.



Thông qua cửa ải này, Lục Diệp bước về sau.




Cách đó không xa có một chiếc lều dựng tạm, những người thông qua kiểm tra tư chất trước đó đều từng tiến vào nơi này kiểm tra thiên phú.



Đứng trước lều, Lục Diệp thông báo một tiếng rồi mới vén rèm cửa lên đi vào.



Không gian bên trong không nhỏ, có một tu sĩ lạnh lùng, nghiêm nghị đang khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ, nhắm mắt dưỡng thần, chắc đây chính là Tam sư huynh kia.



Trước mặt Tam sư huynh không xa có một chiếc mâm tròn, không biết làm từ gỗ gì, mâm tròn kia to bằng mặt bàn, ở bên rìa có tám cái hố nhỏ, cạnh hố nhỏ còn mọc một ít mầm cây trơ trọi.



Lục Diệp đi tới trước mặt hắn ôm quyền thi lễ một cái:"Lục Diệp bái kiến sư huynh, đây là ngọc bài của ta, xin sư huynh kiểm tra.



"Tam sư huynh kia mở mắt, nhận ngọc bài, nhìn trước sau một chút, nhíu mày:"Khai khiếu?"Đưa tay ra hiệu:"Ngồi đi.



"Xem ra mâm tròn này chính là thứ kiểm tra trình độ thiên phú, Lục Diệp đi lên, ngồi xếp bằng ở giữa, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, phát hiện trên mặt mâm tròn này khắc rất nhiều đường vân và đồ án loằng ngoằng, phức tạp.





Linh văn? Lục Diệp lập tức hào hứng, quan sát tỉ mỉ, nhưng với nhãn lực hiện tại của hắn hoàn toàn không nhìn ra những linh văn này dùng để làm gì.



Linh văn hắn biết chỉ có Phong Duệ.



Số lượng linh văn khắc trên mâm tròn rất nhiều và dày đặc, liên kết chặt chẽ với nhau, tạo thành một khối.



Đây không chỉ là linh văn, Lục Diệp tỉnh ngộ, nhớ tới một loại đồ vật mà hắn từng nghe thấy.



Đây là trận pháp!Trận pháp do linh văn tạo thành?"Khụ!" Tam sư huynh ho nhẹ, cắt ngang suy nghĩ của hắn, Lục Diệp vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.



Bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc vài giây, Tam sư huynh nói:"Thanh Ngọc Môn ta nằm trên Thương Loan sơn ở trung tâm Binh Châu, có ba trăm tòa linh phong lớn nhỏ, luận thực lực tổng hợp thì xếp trong năm vị trí đầu ở Binh Châu, môn chủ và các vị phó môn chủ đều là Thần Hải cảnh, tu sĩ Chân Hồ cảnh dưới môn chủ có chừng hơn trăm vị! "Lục Diệp vốn nghĩ Tam sư huynh là người trầm mặc ít nói, nhưng giờ phút này phát hiện mình sai rồi.



Tam sư huynh mở miệng thì nói liên miên không dứt, không ngừng giới thiệu về Thanh Ngọc Môn, Lục Diệp nghe như lọt vào trong sương mù, không hiểu gì mà chỉ biết rất lợi hại.



Hơn nữa, không biết tại sao, dáng vẻ này của Tam sư huynh lại khiến hắn có một loại cảm giác quen thuộc.



Đến khi Tam sư huynh thao thao bất tuyệt nói "Kiếm tông trong môn như thế nào, pháp tông như thế nào! " Lúc này, ký ức phủ bụi của Lục Diệp cuồn cuộn nổi lên.



Khóe miệng Lục Diệp hơi giật giật, thầm nghĩ đây là giới thiệu chiêu sinh giới tu hành sao?.