Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 95: Vĩnh Hằng




Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Diệp Vãn đi đến bên cạnh Khánh Trần, kéo quần áo của hắn lên, sau khi nhìn thấy cơ bụng thì cười nói:

"Tiểu Tiếu, ta lại thắng rồi.”

"Các ngươi lại đem ta ra để cá cược cái gì đấy.”

Khánh Trần tò mò hỏi.

"Ta cược với hắn, dù không ai giám sát, ngươi vẫn tự luyện tập.”

Diệp Vãn nói:

"Chúng ta đều là người từng được huấn luyện, nhìn hình dáng cơ bụng này của ngươi, chỉ cần nghỉ tập luyện là không ra được.”

"Bắt đầu từ ngày mai, hãy tăng thêm cường độ huấn luyện.”

Lý Thúc Đồng nói:

"Diệp Vãn, ngươi nghĩ nhiều rồi, nhiều năm như vậy ta chưa thấy ai biết tự luyện tập như vậy đâu.”

"Ta biết rồi, ông chủ.”

Diệp Vãn gật đầu nói.

Khánh Trần nhìn về phía Lý Thúc Đồng:

"Lão không xem USB à?”

"Đấy không phải việc gấp, bây giờ ngươi theo ta.”

Lý Thúc Đồng nói với Khánh Trần.

Khánh Trần nhìn ông ta, có chút không hiểu hỏi:

"Đi đâu?”

Lý Thúc Đồng đi về phía lối ra:

"Dẫn ngươi đi nhìn xem thế giới bên ngoài.”

"Vì sao?”

Khánh Trần không hiểu.

Lý Thúc Đồng xoay người lại hỏi:

"Ngươi không cảm thấy tò mò về thế giới bên ngoài sao ?”

Khánh Trần ngẩn người ra.

Đương nhiên hắn rất tò mò rồi.

Kể từ ngày đầu tiên trở về, hắn đã thấy người khác nhắc tới trên internet. Đây là một thế giới vô cùng lộng lẫy, bao la, hùng vĩ và tươi đẹp.

Có người ví nó như thành phố ở trong mây.

Lại có người nói thành phố giống như là cánh rừng sắt thép.

Có người nói có hình ảnh 3d được trình chiếu trên trời, vô cùng say lòng.

Có người nói ngươi có thể tham gia một bộ phim giả lập, cứ như chính ngươi đóng phim vậy, trải qua cả một đời oai hùng.

Những người kia xuyên vào trong thành phố rực rỡ màu sắc, mà hắn lại xuyên vào trong một hộp sắt tên là nhà giam.

Khánh Trần mới chỉ là thiếu niên 17 tuổi, đương nhiên sẽ tò mò và hâm mộ.

Chỉ là, Khánh Trần nhìn Lý Thúc Đồng:

"Mặc dù rất tò mò, nhưng ta cũng biết bây giờ không phải là lúc để hưởng thụ .”

Lý Thúc Đồng cười nói:

"Thiếu niên nên có tính tình của thiếu niên, với chức vị là thầy của ngươi, ta không thể để ngươi thua kém người khác.”

Khánh Trần sửng sốt:

"Nghĩa là sao?”

"Cảnh sắc mà những người du hành thời gian khác thấy, học sinh của Lý Thúc Đồng cũng được thấy chứ. Đêm nay, ta sẽ dẫn ngươi đi xem phong cảnh đẹp nhất của thành phố số 18.”

Lý Thúc Đồng giọng nói chuyện tiêu sái mà tùy hứng.

Phòng giam lạnh băng nay có thêm một ít tình người.

Ở quảng trường bên cạnh ngục giam, cánh cửa hợp kim nặng nề chậm rãi nâng lên, bão kim loại trên đỉnh đầu không động đậy, máy bay không người lái bên trong tổ ong vẫn đang ngủ say.

Diệp Vãn đưa mặt nạ hình mặt mèo đã chuẩn bị trước đó cho hắn:

"Cái này do ông chủ bảo ta chuẩn bị, bây giờ ngươi chưa thích hợp để lộ thân phận.”

Mặt nạ hình mèo như đang cười, những đường vân đỏ trắng đan xen nhìn vừa kì quái lại thần bí.

Khánh Trần bỗng nhìn bóng lưng Lý Thúc Đồng.

Hóa ra, tự do mà hắn luôn mong muốn, lại gần ngay trước mắt.

Nửa đêm.

Thành phố số 18, khu 1.

Trên tầng mây, bên trong nhà hàng ở cao ốc Vĩnh Hằng 88 tầng.

Trong nhà ăn lộng lẫy, âm thanh du dương của tiếng đàn violon chậm rãi vang lên, tất cả chỗ ngồi đều được bỏ trống.

Ở cửa nhà hàng, có vài nhân viên phục vụ đang tranh chấp gì đó.

Nhân viên phục vụ mặc somi trắng cùng với áo gile màu đen, trên cổ áo thắt một chiếc nơ gọn gàng.

Nhân viên phục vụ trẻ tuổi lễ phép giải thích với khách hàng:

“Thưa ngài, bắt đầu từ nửa đêm nay, nhà hàng Nhật Quang các đã bị đặt bao hết. Bởi vì chúng tôi không thể cung cấp phục vụ với chất lượng tốt nhất cho ngài, nhà hàng Nhật Quang các sẽ tặng ngài hai tấm phiếu hoàn lại tiền, có thể sử dụng tại bữa trưa và bữa tối các ngày trong tuần trừ thứ bảy và chủ nhật.”

Người đang cãi vã với nhân viên phục vụ là một đôi nam nữ, nam hơi lớn tuổi, nữ vẫn đang lúc thanh xuân.

Trung niên hất hàm nói:

"Chưa từng nghe nói Nhật Quang bị người bao toàn bộ, ngươi không đùa với ta chứ.”

Nhân viên phục vụ lễ phép cười nói:

"Vô cùng xin lỗi ngài, trước đây chính xác là hoàn toàn không có, lúc ta nhận được thông báo hôm nay cũng rất bất ngờ.”

Lúc này, bọn họ nhìn xuyên qua tường pha lê của Nhật Quang các. Thật bất ngờ, bên trong đến một vị khách hàng cũng không có.

Nhật Quang các là nhà hàng có vị trí cao nhất ở thành phố số 18, gần như là có thể nhìn thấy được cả thành phố, cho nên nó cũng đắt nhất, quyền quý trong thành phố số 18 lúc nào cũng đổ xô vào đây.

Người đàn ông trung niên suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Đặt bao hết là Lý thị hoặc Khánh thị sao?.”

"Không phải thưa ngài.”

Nhân viên phục vụ thành thật trả lời.

Cô gái trẻ hơn có chút không vui, bắt đầu làm nũng, khuyên tai rực rỡ trên vành tai khiến người đàn ông hoa cả mắt.