Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 88: Giấu Diếm




Buổi tối, Khánh Trần lại trốn học lần nữa.

Hắn đến cửa hàng đồ ngọt mua bánh ngọt trứng làm quà cho Lý Đồng Vân, lại mua một chút hoa quả và rau củ.

Trong khoảng thời gian này Giang Tuyết giúp hắn giặt quần áo nhiều lần, mình cũng không thể luôn đi tay không đến nhà người khác làm khách được.

Sau khi đi vào khu dân cư, Khánh Trần điềm nhiên như không có việc gì dùng ánh mắt tìm tòi ở xung quanh mấy lần, xác nhận không có phóng viên nấp ở nơi nào đó thì mới vào trong hành lang.

Bây giờ Lạc Thành có hơn ba mươi người du hành thời gian đã bại lộ, Giang Tuyết có vẻ như là tầm thường nhất, cũng không hấp dẫn bao nhiêu lực chú ý.

Lúc gõ cửa, Khánh Trần liền nghe được bên trong truyền đến tiếng của reo hò Lý Đồng Vân:

"Là anh Khánh Trần đến!”

Nàng mở cửa thấp giọng hỏi:

"Mấy ngươi bạn học kia của ngươi đâu?”

"Không biết, không cần phải để ý đến bọn họ."

Khánh Trần cười xoa xoa đầu nàng.

"Mau đến xem cơ thể máy móc mới của mẹ ta, đẹp lắm."

Lý Đồng Vân kéo tay áo Khánh Trần đi vào.

Giang Tuyết vốn dĩ đang nấu cơm, lại bất đắc dĩ trở thành đối tượng bị vây xem.

Trước đó hai tay của Giang Tuyết giống như máy móc được ghép lại bởi từng hợp kim thép, mà bây giờ thì càng giống hình dạng cánh tay của con người hơn rồi.

Ngón tay, cổ tay, chỗ nối tiếp cánh tay và khuỷu tay, cũng đều kín kẽ.

Khánh Trần hiếu kỳ nói:

"Đây là ngươi vừa mua sao? Lượng pin thế nào?”

"Lượng pin của ta đã gấp hơn mười lần trước đó."

Giang Tuyết cười nói:

"Ta cũng coi như khá may, thân phận của ta ở Thế giới trong từng cứu một người vào hai năm trước, đối phương là nhân vật lớn của tập đoàn Lý thị. Bây giờ những thứ này đều là nàng tặng để cảm ơn.”

Khánh Trần hững hờ nhìn Lý Đồng Vân, cô nhóc vội vàng kéo hắn đi ra phòng bếp:

"Mẹ nấu cơm nhanh lên, ta đói!”

"Yên tâm, sẽ xong ngay đây."

Giang Tuyết cười đáp.

Trong khoảng thời gian gần đây, nàng đã cởi mở hơn rất nhiều, giống như làm cái gì cũng đều không bị ràng buộc, tất cả đều đang tốt lên.

Trong phòng khách, Lý Đồng Vân thấp giọng nói:

"Anh Khánh Trần, ngươi thăm dò những điều đó với mẹ ta là muốn phỏng đoán thân phận của ta sao?”

Khánh Trần lắc đầu:

"Không có, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút.”

Lý Đồng Vân đảo tròn mắt:

"Anh Khánh Trần, ngươi còn chưa nói cho ta, ngươi có thân phận gì ở Thế giới trong?”

"Ngươi đoán xem?"

Khánh Trần cũng không tính nói với nàng.

"Nếu không hai ta trao đổi bí mật một chút đi, ta nói thân phận của ta cho ngươi, ngươi nói của ngươi cho ta?" Lý Đồng Vân cười tủm tỉm nói.

Khánh Trần lắc đầu lần nữa:

"Không chịu.”

Thật ra hắn đã rất rõ ràng, Lý Đồng Vân chính là con gái duy nhất của phòng hai tập đoàn Lý thị, cho nên không cần thiết phải trao đổi.

"Chán ghê."

Lý Đồng Vân mím môi ngồi trên ghế sô pha:

"Chắc chắn ngươi đã biết thân phận ta rồi, ngay cả trẻ con cũng giấu giếm.”

Khánh Trần mỉm cười:

"Ngươi cũng không là trẻ con bình thường.”

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Lý Đồng Vân nhảy xuống ghế sô pha đi ra mở cửa, nàng chỉ mở cửa gỗ bên trong ra , ngay cả cửa chống trộm bằng sắt cũng không mở.

Chỉ thấy mấy người Vương Vân đứng ở bên ngoài, cười nói với Lý Đồng Vân:

"Chào cô bạn nhỏ, chúng ta là bạn học của anh Khánh Trần, rất thân với hắn.”

Lý Đồng Vân quay đầu:

"Anh Khánh Trần, ngươi có quen bọn họ không?”

Không đợi Khánh Trần trả lời, nàng đã quay đầu lại nói ra:

"Hắn nói không quen.”

Rầm một tiếng, cánh cửa này lại ngăn cách mấy người bên ngoài.

Bốn người đứng ở ngoài cửa quay sang nhìn nhau, bọn họ không nghĩ tới vậy mà mình lại bị xua đuổi hai lần liền.

Vì sao Khánh Trần có thể vui vẻ hòa thuận với người nhà này, mình lại không được?!

Không đợi bọn họ nói gì, Giang Tuyết dịu dàng liền mở cửa ra một lần nữa, trên mặt có vẻ áy náy nói:

"Xin chào, ngại quá là trẻ con không hiểu chuyện, các ngươi là hàng xóm mới tới đi, nhanh vào đi.”

Giang Tuyết mặc áo thun dài tay màu trắng, trên người đeo tạp dề màu đen, trang phục này hoàn toàn tôn lên đường cong của nàng.

Nhưng mà thứ thu hút ánh mắt của bốn người Hồ Tiểu Ngưu lại là tay Giang Tuyết.

Thật ra trước khi Giang Tuyết mở cửa đã cố gắng kéo tay áo thật kín, che chắn cánh tay của mình.

Nhưng tay còn lộ ở bên ngoài.

Bốn người này đều là người du hành thời gian, cũng đã gặp rất nhiều cơ thể máy móc ở trong thành phố số 7, nhưng bọn họ luôn cảm thấy tay Giang Tuyết có chút khác biệt với những cơ thể máy móc khác.

Bây giờ đến nhà choi cũng không thể luôn nhìn chằm chằm vào tay của người ta được, bốn người thu hồi ánh mắt.

Lúc này Lý Đồng Vân tức giận ngồi ở trên ghế sô pha, không hề có ý chào hỏi khách khứa.

Vương Vân đi vào cửa đầu tiên, nàng có lễ phép mà hỏi:

"Có cần thay dép lê không?”