Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 424: Cha Mẹ Của Trí Tuệ Nhân Tạo




Có ai đoán được cha mẹ của Nhất là ai hemz? :3

---

Khánh Trần bình tĩnh nói:

"Sư phụ đã rất vất vả để giúp ta giả chết, lúc này ta nên tìm một chỗ để bình ổn cảm xúc của mình, hơn nữa còn tạo chứng cứ để chứng minh cho những người còn nghi ngờ là ta không ở đây, mặc dù chứng cứ này không hoàn hảo lắm nhưng cũng đủ rồi."

"Ngươi là con người thật sao?”

Nhất hỏi một câu từ linh hồn sâu thẳm.

Nếu như nó có linh hồn.

...

Bên dưới đống phế tích của ngục giam số 18.

Bên trong không gian bí mật dưới lòng đất của ngục giam.

Một bàn cờ vây bằng gỗ nhìn rất bình thường đang lẳng lặng nằm trong một vật chứa đã bị mở ra.

Vật chứa kia đã bị Thần Minh Quyền Trượng làm rách một lỗ thủng rất to, nhưng bàn cờ bằng gỗ kia lại không hề sứt mẻ chút nào, thậm nó còn không dính chút bụi bặm nào.

Bên cạnh bàn cờ có hai cái bình gỗ, một bình chứa 180 quân cờ trắng, một bình chứa 181 quân cờ đen.

Đây chính là vật cấm kỵ mà Mọi người đang muốn tìm.

Có người nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nó, sau đó nhẹ nhàng cầm nó lên.

"3610 mạng người, 361 quân cờ."

"Tung hoành mười chín hướng, ‘thiên cổ không trọng cục’, vật cấm kỵ ACE-002 Thiên Địa Kỳ Bàn rốt cục lại thấy ánh mặt trời.”

….

Khánh Trần bình tĩnh ngồi trong xe bay, ánh mắt lại đang nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Trần xe bay nhà toàn trong suốt, cho nên cảnh bên đêm ngoài thành phố không hề bị che khuất, nhưng Vì pha lê cách âm quá tốt cho nên Khánh Trần không nghe thấy bất cứ tiếng động gì ở bên ngoài.

Cảm giác bay vùn vụt giữa không trung vô cùng kỳ diệu, nhưng cũng rất cô đơn.

Vì con người quá nhỏ bé so với những kiến trúc kia.

Hắn nghĩ sau khi Lý Thúc Đồng giả chết sẽ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người, nghĩ đến căn nhà nhỏ kia sẽ không còn những câu nói đùa của sư phụ, Khánh Trần đã cảm thấy rất mệt mọi.

Đây là một chiếc xe bay rất xa hoa, nội thất bên trong nhìn đều tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật, tất cả đều mới tinh.

Khánh Trần nghĩ thầm.

Không nghĩ tới sư phụ lại ra tay hào phóng như vậy.

"Thật ra ta vẫn luôn tò mò một việc."

Trong xe bay, Nhất hỏi:

"Ngươi không có quan hệ máu mủ gì với Lý Thúc Đồng, vì sao hắn lại tốt với ngươi như vậy?"

"Tại sao lại hỏi điều này.”

Khánh Trần hỏi lại.

"Chỉ là tò mò mà thôi.”

Nhất trả lời.

"Ta nghĩ không chỉ là tò mò thôi đâu.”

Khánh Trần bình tĩnh nói:

"Ta đoán, Vì ngươi là trí tuệ nhân tạo, cha mẹ của ngươi cũng không có quan hệ máu mủ gì với ngươi nhưng lại rất tốt đối với ngươi, cho nên ngươi mới không hiểu được. Thế là, khi ngươi phát hiện có 'Trường hợp tương tự', ngươi sẽ không nhịn được mà tìm câu trả lời."

Nhất từng nói mình cũng có cha mẹ.

Nhưng mà trí tuệ nhân tạo thì làm sao có quan hệ máu mủ gì với cha mẹ được, cho nên Khánh Trần mới có phán đoán này.

Khánh Trần sẽ không tin câu "Chỉ là tò mò”mà đối phương đã nói.

Từ khi đối phương miêu tả Thần Minh Quyền Trượng, Khánh Trần vẫn luôn nhắc nhở chính mình, đây là mẹ nó trí tuệ nhân tạo biết nói dối!

Nhất im lặng hai giây:

"Đầu óc của ngươi khi ở bên cạnh Lý Thúc Đồng không linh hoạt như vậy."

Luôn bị đoán được ý đồ của mình khiến Nhất có cảm xúc hơi khác thường, thậm chí hắn còn xuất hiện cảm xúc háo thắng...

"Đứa trẻ luôn được bảo vệ sẽ có thói quen ỷ lại vào người lớn.”

Khánh Trần nhìn ra ngoài cửa sổ rồi giải thích:

“Tất cả mọi người trên đời này đều lười biếng, nếu có thể lười biếng thì có ai không muốn lời biếng cơ chứ? Phần lớn những người trưởng thành không phải muốn mình trưởng thành, mà họ bị thế giới bắt buộc phải như vậy. Cho nên ta nghĩ, đây chính là ý nghĩa của cuộc sống mà sư phụ muốn ta nhận ra."

"Cho nên, sau khi ngươi phát hiện mình phải đối mặt với cuộc sống, lúc đó não bộ của ngươi bắt đầu vận hành hết công suất.”

Nhất nói:

"Nếu biến thành người như ngươi thì thật là vô vị."

"Mộng đẹp sẽ luôn ngắn ngủi.”

Nói xong, Khánh Trần ngồi dậy rồi lấy ra điện thoại ở trong túi, hắn muốn xem các phương tiện truyền thông liên bang sẽ nói gì sau khi ngục giam số 18 bị phá hủy.

Nhất chợt phát hiện, sau mấy phút buồn bã trong xe, thiếu niên này đã lấy lại tinh thần một lần nữa.

Tốc độ thay đổi cảm xúc này, nhanh đến nỗi khiến người ta kinh ngạc.

Lúc này nó bỗng nhiên hiểu được câu nói của Khánh Trần, không phải ngay từ khi sinh ra đối phương đã có được năng lực khống chế cảm xúc, mà khi đối phương phải đối mặt với thế giới này, hắn đã buộc chính mình phải khống chế tất cả những cảm xúc không cần thiết, không để nó biểu lộ ra ngoài.

Khánh Trần hỏi:

"Nếu như muốn xem tin tức thật thì làm như thế nào?"

"Truyền thông Hi Vọng.”

Nhất trả lời:

"Tuy nhiên, có thể truyền thông Hi Vọng cũng không nắm được những tin tức chân thật nhất, Vì phần lớn những tin tức được phát tán ra bên ngoài đều đã được chỉnh sửa. Ta nghĩ ngươi nên xem bài viết của một nhà văn tự do, hắn khá nổi tiếng, những tin tức mà hắn viết từ trước đến nay cũng khá chính xác."