Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 400: Giả Mạo




Nhưng mọi chuyện diễn ra sau đó lại làm bọn họ choáng váng, thì ra tập đoàn sắp xếp mấy trăm người đến ngục giam số 18 lại chỉ để tranh đoạt một cuốn sách dạy cách dưỡng sinh cho những người trung niên sao?

Không phải lúc nãy những người này còn nói muốn cướp đoạt vật cấm kỵ ACE-002 sao, sao bỗng nhiên lại chuyển sang cướp thứ này?!

Hai cao thủ được tập đoàn phái tới là Đỗ Hạo và Tạ Ứng Canh bỗng nhiên nhìn về phía Quách Hổ Thiền:

"Ngươi dám đùa giỡn chúng ta? Vật cấm kỵ đâu?"

Khi phải đối mặt cái kia mấy trăm đôi mắt đang nhìn chằm chằm, Quách Hổ Thiền bỗng nhiên chăm chú nhìn vào trang giấy còn lại trong tay mình:

"Các ngươi xem này, trong sách nói tuổi trung niên sẽ sớm bị hói đầu, có thể bổ sung một lượng sữa bò, thịt cá, thịt nạc thích hợp...Những kiến thức này không phải có ích hơn nhiều so với vật cấm kỵ sao?"

Hắn vừa nói mấy câu này vừa từ từ di chuyển ra phía ngoài.

Nhưng hắn còn chưa đi mấy bước, thì đã lại bị vây quanh một lần nữa.

"Vật cấm kỵ đang ở đâu?”

Đỗ Hạo lạnh lùng nói:

"Nếu hôm nay ngươi không thể nói rõ ràng việc này thì đừng hòng rời khỏi đây!"

Quách Hổ Thiền bất đắc dĩ ném trang giấy rồi nói:

"Khi ta chạy từ bên trong ra cũng không nói chính đang cầm vật cấm kỵ ACE-002? Chẳng lẽ không phải do chính các ngươi sao?"

Đỗ Hạo nhớ lại lúc đó, đúng là Quách Hổ Thiền chưa hề nói đối phương đang cầm vật cấm kỵ ACE-002!

Tạ Ứng Canh chua chát nói:

"Vậy ngươi giữ chặt như vậy làm gì?!"

"Ta CMN cũng sắp đến tuổi trung niên, muốn biết thêm chút kiến thức dưỡng sinh cũng không được sao."

Quách Hổ Thiền tùy tiện bịa ra một lí do.

"Chắc chắn là Từ Lâm Sâm muốn dùng hắn để thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó hăn sẽ lặng lẽ cầm vật cấm kỵ đi.”

Đỗ Hạo phân tích.

"Từ Lâm Sâm đang ở đâu?”

Tạ Ứng Canh cũng không thấy Từ Lâm Sâm đâu.

Ngay lúc này, tất cả mọi người đều dần dần bước lại gần gã đầu trọc, giống như đang muốn giết chết hắn vậy.

Quách Hổ Thiền thành khẩn nói:

"Giết người trong ngục giam số 18, các ngươi không sợ bão kim loại trên đỉnh đầu sao. Hơn nữa ta cũng muốn nói, ngay cả ta cũng bị lừa, các ngươi có tin không?"

"Ý ngươi là gì?"

Tạ Ứng Canh cau mày hỏi, bọn họ không tiếp tục đi lại gần nữa, bây giờ còn chưa phải thời khắc quyết định, cho nên bọn họ không thể kích hoạt hệ thống phòng ngự của ngục giam số 18.

Bọn họ đang chờ đến tối.

Nhưng bọn họ không phải chỉ đơn giản chờ đến tối mà là còn đang chờ tín hiệu để bắt đầu hành động, nếu không tất cả mọi người sẽ phải chết.

Đỗ Hạo nhìn về phía Quách Hổ Thiền:

"Ngươi vừa nói ngươi cũng bị lừa?"

"Có người đang giả mạo ông chủ của ta.”

Quách Hổ Thiền nói:

"Vừa rồi mặc dù rất hỗn loạn, nhưng trong ngục giam số 18 này chỉ có duy nhất một cánh cổng hợp kim để ra vào, nhưng đến bây giờ cánh cổng này lại chưa hề mở ra, ngươi nói ông chủ ta muốn dùng ta làm mồi nhử, vậy làm sao hắn có thể rời đi? mọi người đều biết năng lực của ông chủ ta ra sao, hắn không thể lặng yên rời khỏi nơi này được."

"Hơn nữa.”

Quách Hổ Thiền tiếp tục nói:

“Từ trước đến nay Át Bích đều rất trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa ông chủ của ta cũng nổi tiếng là người trọng tình trọng nghĩa, ngươi cảm thấy nếu người kia thật sự là Từ Lâm Sâm, thì hắn sẽ sai ta đi thu hút sự chú ý của các ngươi rồi bị giết sao. Nếu như chúng ta thật sự dùng cách giương đông kích tây thì mọi chuyện xảy ra sẽ phải ngược lại mới đúng: Hắn sẽ đi thu hút sự chú ý của các ngươi, còn ta sẽ lặng lẽ mang theo vật cấm kỵ ACE-002 rời đi!"

Tạ Ứng Canh hùng hổ nói:

"Ngươi không phát hiện ra người kia có vấn đề gì sao? Nếu ngươi đã biết Từ Lâm Sâm sẽ không để ngươi đi chết, vậy tại sao lúc đó ngươi không nghĩ ra điều này?"

"Lúc đó ta cũng cảm thấy hơi kì quái.”

Quách Hổ Thiền nói:

"Nhưng bầu không khí lúc đó căng thẳng như vậy...."

"Cái gì mà mẹ nó bầu không khí căng thẳng.”

Đỗ Hạo chửi ầm lên.

"Ta mẹ nó cũng đang rất tức giận được không.”

Quách Hổ Thiền nói.

Khi hắn cũng cảm giác thẹn khi nhớ tới mình lại còn từng hỏi qua đối phương là mình đã từng để tóc dài bao giờ!

Nhưng đúng lúc này, cánh cổng hợp kim trên quảng trường ngục giam lại đang mở ra.

Ngoài cửa có một người đàn ông trung niên đang bị sáu cai ngục robots áp giải đến.

Rất nhiều người đều ngây ngẩn cả người, bởi vì bọn họ biết thân phận của người trung niên này: Hắn là Trần Vũ của Trần thị!

Mười một năm trước, Trần Vũ phạm vào tội mưu sát, năm đó hắn đã thoát tội nhưng lại bị Khánh thị tìm được chứng cứ, sau đó hắn bị kết tội rồi lĩnh án tù 170 năm.

Đây là một trong số ít những thành viên của bị tập đoàn vẫn đang bị giam trong tù, nhưng hắn cũng là người đại diện của Trần thị cai quản ngục giam số 7, là kẻ chuyên làm mấy việc mờ ám cho tập đoàn.