Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 399: Chạy Đi




Quách Hổ Thiền nghi ngờ nói.

"Dẫn ngươi đi lấy vật cấm kị.”

Khánh Trần bình tĩnh đáp lại.

Một giây sau đó, Khánh Trần bỗng nhiên đi vào một phòng tù rộng mở, lấy một quyền sách nặng nề từ bên trong ra, nhét vào trong tay Quách Hổ Thiền.

Khánh Trần nghiêm túc thấp giọng nói:

“Chạy! Ta che chở cho ngươi!”

Quách Hổ Thiền ngơ ngác một chút, sau đó quay người chạy về phía cánh cửa hợp kim của cái sân phía bắc.

Mặc dù hắn cảm thấy quá đột ngột, nhưng ông chủ đã giao ACE-002 quan trọng như thế cho mình, còn muốn che chờ mình thoát khỏi ngục giam số 18, bây giờ đâu phải là lúc hắn e ngại chứ?

Trong chốc lát, vật tổ xuất hiện trên người Quách Hổ Thiền, hắn lao ra ngoài như một con trâu hoang, rất có khí thế cản giết thần, phật cản giết phật.

Cũng vào lúc này, gần ngàn người trong sân bắt đầu di chuyển theo, còn có người hô lớn:

“Ngăn hắn lại, đừng để hắn cầm vật cấm kị đi!”

"Cướp vật cấm kị lại cho ta!”

Ngục giam số 18 đột nhiên hỗn loạn hẳn lên, hơn một nửa số phạm nhân căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, có vẻ hơi mờ mịt, còn gần một nửa phạm nhân lại chạy như điên theo Quách Hổ Thiền.

Biển người mãnh liệt, Quách Hổ Thiền còn chưa kịp chạy đến bên cạnh cánh cửa hợp kim, đã có hơn trăm người chặn lại đường đi của hắn!

"Cút hết cho ta!”

Quách Hổ Thiền giận dữ gào lên rồi xông vào đám người, cũng ôm chặt quyển sách nặng nề vào trong lòng.

Chỉ trong chớp mắt, lại có hơn mười phạm nhân bay vèo lên không trung như bị xe bọc thép đang lao nhanh va phải.

Thế nhưng lúc Quách Hổ Thiền đang dũng cảm tiến lên, lại có hai người bình tĩnh đi từ phía sau tới.

Người đàn ông trung niên tên là Đỗ Hạo bình tĩnh duỗi hai ngón tay thon dài về phía dưới xương sườn của Quách Hổ Thiền, nhân lúc gã đầu trọc đang mải đối phó với những người khác.

Dưới xương sườn của Quách Hổ Thiền bị đánh lén, cảm giác đau đớn bỗng nhiên lan ra khắp toàn thân, không nhịn được buông lỏng hai tay.

Một giây sau, Tạ Ưng Canh ở bên cạnh bỗng nhiên đưa tay cầm lấy mép sách, dùng sức kéo lại!

"Mơ tưởng!”

Quách Hổ Thiền nắm chặt lấy quyển sách trong tay, không cho đối phương cướp đi.

Lúc hai bên đang đấu sức...xoẹt một tiếng.

Vật cấm kị ACE-002 bị xé nát...

Tất cả mọi người đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn trời, không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì.

Vật cấm kị là sản phẩm quy tắc, sao có thể rách được?

Nhiều vật cấm kị chỉ có thể được sử dụng, không thể bị phá hủy, ACE-002 này cũng không thể yếu ớt như thế được chứ.

Lần này mình biết ăn nói với ông chủ kiểu gì? Nói là mình đã làm tròn sứ mệnh, thành công phá hủy vật cấm kị ACE-002 sao?

Nếu nói vậy thật, sợ rằng sẽ bị đày đến hoang dã trồng bắp mất!?

Đỗ Hạo vừa ra tay với Quách Hổ Thiền lại duỗi hai ngón ra, kẹp một trang sách bị xé rách trên không trung, không ngờ bên trên lại viết:

“Sổ tay trung niên dưỡng sinh...”

"Đây căn bản không phải vật cấm kị, chúng ta bị chơi xỏ rồi!”

Tạ Ưng Canh giận dữ nhìn về phía Quách Hổ Thiền.

Nhưng mà, bọn họ chợt phát hiện ra lúc này Quách Hổ Thiền cũng cực kì kinh ngạc.

Đám tù nhân không hiểu lắm, bọn họ kinh ngạc thì thôi, vì sao Quách Hổ Thiền cũng có vẻ khiếp sợ như vậy chứ...

Quách Hổ Thiền đẩy đám người ra, quay đầu tìm kiếm bóng dáng của ông chủ nhà mình, nhưng hắn lại phát hiện, “Từ Lâm Sâm” kia đã mất tích.

Điều quan trọng nhất trong vở kịch này là, những người muốn làm loạn ẩn nấp trong đám tù nhân bình thường kia đã bị lộ nguyên hình gần hết.

Có thể bị tay không xé nát thì chắc chắn không phải vật cấm kỵ.

Gần một nghìn người tranh nhau một quyển sách nhưng cuối cùng chẳng ai tranh được gì.

Những trang giấy của quyển sách bị xé nát kia đang từ từ bay xuống, có vài trang rơi lên người mấy tên tù nhân làm chúng vô tình đọc được những dòng chữ viết trên đó.

Nhìn bọn họ còn có vẻ rất chăm chú học tập những kiến thức gìn giữ sức khỏe tuổi trung niên, chuẩn bị kiến thức để lên kế hoạch cho cuộc sống trong tương lai.

Bầu không khí vốn đang rất căng thẳng lại bỗng nhiên trở nên rất hài hước.

"Ai có thể nói cho ta biết, có chuyện gì vừa mới xảy ra?”

Trong trận hỗn loạn, bỗng có một tù nhân mờ mịt hỏi.

Một tên tù nhân ngồi xổm xuống rồi nhặt lên một trang giấy bị xé rơi dưới đất ở trong đám người, trên trang giấy đó viết ' Ăn nhiều rau quả có thể ngăn ngừa hiệu quả chứng táo bón của người trung niên và người già ' .

Cái quái gì vậy?

Trong cuộc tranh đoạt này có gần một nghìn người nghe lệnh của tập đoàn, nhưng trong ngục giam vẫn còn có hơn ba nghìn người không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lúc mọi chuyện mới bắt đầu, bọn họ nhìn thấy mấy trăm người bỗng nhiên lao ra khỏi đám đông rồi cùng tranh nhau một vật gì đó rất quan trọng.