Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 393: Diễn Biến Cuộc Biểu Tình




Nhưng mà, biểu tình cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng, mỗi khi họ đi qua một khu, uỷ ban quản lý an ninh của khu này lại đi ra kiểm tra giấy tờ cấp phép của cuộc biểu tình này.

Một lần biểu tình hợp pháp cần phải báo cáo cho bảy bộ phận khác nhau, chỉ riêng văn bản tài liệu đã có hơn 21 loại, mỗi lần đi qua một khu họ đều bị kiểm tra nửa giờ.

Mà mỗi khi kiểm tra, những người biểu tình lại phải đứng trong gió rét đợi nửa giờ.

Lịch trình của lần biểu tình này phái đi qua tổng cộng 4 khu, chỉ riêng tổng thời gian kiểm tra văn bản tài liệu hợp pháp đã chiếm đến hơn 2 giờ.

Các học sinh nhìn những người biểu tình đang đứng rét run lẩy bẩy trong gió, bây giờ họ mới nhân ra rằng rõ ràng có người muốn kéo dài thời gian, khiến họ bỏ cuộc vì gió rét.

Mặc dù có một số người đã cho phép cuộc biểu tình này diễn ra dưới áp lực của dư luận, nhưng họ không hy vọng đội ngũ biểu tình có thể thuận lợi đi đến ba khu trên.

Cảm xúc của những người biểu tình dần dần trở nên tức giận, họ lớn tiếng thể hiện sự bất mãn của mình với những người của ủy ban quản lý an ninh đang xem xét các giấy tờ cần thiết trước mặt, mà hững học sinh còn giữ được tỉnh táo thì không ngừng trấn an những người người biểu tình:

"Mọi người bình tĩnh một chút, đây chính là những gì họ muốn thấy, họ hi vọng chúng ta sẽ mất kiểm soát, sau đó sẽ có rất nhiều phóng viên làm to chuyện này lên!"

Nhưng vào đúng lúc này, một học sinh bỗng nhiên nhìn thấy, một người biểu tình đang lặng lẽ lấy ra một khẩu súng ngắn từ bên hông, sau đó hắn bí mật nhắm vào nhân viên uỷ ban quản lý an ninh.

Trên gương mặt người biểu tình này không hề có chút biểu cảm tức giận nào.

Bạn học đó hiểu, đó căn bản không phải người biểu tình, mà là những người phá hoại xen lẫn trong trong đội ngũ biểu tình!

Hắn muốn mở miệng ngăn cản, nhưng ngay sau đó, miệng của hắn lại bị người phía sau bịt lại.

Người học sinh này muốn giãy dụa, nhưng có một chuyện khiến cho người ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc đã xảy ra, người biểu tình cầm súng kia không bóp cò, mà lại đứng nguyên ở chỗ đó.

Càng khiến người ta cảm thấy kinh ngạc hơn là, có một bàn tay đeo găng tay màu đen đã bịt miệng người cầm súng kia từ phía sau, không để đối phương phát ra bất cứ âm thanh nào.

Rất nhanh sau đó, người cầm súng đã bị người ta cho vào một túi vải màu đen, sau đó nhét vào trong một chiếc xe chở đồ ăn được tài trợ, chậm rãi đẩy đi chỗ khác.

Cho đến giờ phút này, cánh tay che học sinh miệng kia mới buông ra.

Học sinh kích động quay đầu nhìn, sau đó hắn thấy một người đàn ông trẻ tuổi buộc tóc sau gáy đang bình tĩnh nói với hắn:

"Không cần lên tiếng, nếu không sẽ làm nhiều người hoảng sợ."

"Thế nhưng..."

Học sinh muốn nói, nhưng hắn lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Hơn nữa, hắn luôn cảm thấy người đứng trước mặt hắn nhìn rất quen mắt, hình như mình đã nhìn thấy khuôn mặt này mấy năm trước ở trên báo.

Người đàn ông trẻ tuổi đó đang mặc áo một chiếc khoác màu đen, hắn có thể nhìn thấy bên trong áo khoác là một bộ âu phục lịch làm và đồng hồ bỏ túi chiếc màu vàng.

Người đó đang nở một nụ cười với hắn:

"Yên tâm, Hằng Xã sẽ tìm ra những kẻ phá hoại giúp các ngươi. Các ngươi cứ yên tâm biểu tình, sẽ có người giúp các ngươi giải quyết những thủ đoạn bẩn thỉu kia."

Nghe thấy hai chữ Hằng Xã, cuối cùng học sinh cũng nhớ ra người đang đứng trước mặt mình là ai!

Hằng Xã, Lý Đông Trạch?!

Chỉ là học sinh vẫn không thể hiểu được, không phải Hằng Xã quản lí thế giới ngầm sao, sao loại người như vậy lại phải bảo vệ lần biểu tình này?

Khi hắn đang nói chuyện, Lý Đông Trạch đã biến mất trong đám đông, hắn cùng với những người của Hằng Xã đẩy hơn 20 chiếc xe đi ra ngoài, thùng hàng bên dưới mỗi chiếc xe đẩy đó đều chứa một kẻ phá hoại.

Hắn lặng lẽ nhìn về bầu trời phía tây thành phố số 18, hắn hiểu được, bên trong ngục giam số 18 hôm nay sẽ xảy ra một chuyện rất lớn.

Thế nhưng, ông chủ của hắn lại không cho phép hắn tham gia, đồng thời ra lệnh cho hắn nhất định phải ở lại bên trong thành phố số 18 để bảo vệ những người biểu tình này.

Điều này khiến Lý Đông Trạch cảm thấy t không vui, nên nhất định phải có người trả giá cho việc này.

Cuộc biểu tình chỉ vừa mới bắt đầu, hôm nay mọi người sẽ phải đi một quãng đường rất dài.

Nhưng vào lúc này, Lý Đông Trạch đang đi xuyên qua đám đông bỗng nhiên quay đầu, hắn thấy rất nhiều bông tuyết lặng lẽ rơi lên trên vai áo của mình.

Áo khoác màu đen, bông tuyết lại màu trắng, tuy trái ngược nhưng lại rất hài hòa.

Lý Đông Trạch nhìn lên bầu trời:

"Tuyết rơi rồi, còn rơi rất lớn."

Mà đám đông người biểu tình, còn phải đi bộ trong trận mưa tuyết này rất lâu.