Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 379: Nói Dối




Lý Thúc Đồng nói:

“Đợi cho đến khi nào ngươi không cần dùng chân khí Kỵ Sĩ cũng có thể đánh bại hạng hổ, lúc đó ngươi có thể cân nhắc việc vượt qua Sinh Tử Quan lần tiếp theo."

....

Thời gian đếm ngược 40:00:00.

Tám giờ sáng, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

Khánh Trần mơ mơ màng màng đứng lên từ trên giường, lúc đứng dậy, vết thương trên toàn thân cũng bắt đầu vỡ ra, cảm giác đau đớn giống như cả người hắn sắp tan ra đến nơi.

Nhưng hắn không kêu một tiếng, chỉ là chậm rãi đi đến cạnh cửa rồi hỏi:

"Ai vậy?"

Giọng nói của Ương Ương vang lên:

"Là ta, cùng đi đến trường không!"

"Cái kia....”

Khánh Trần do dự một chút:

“Hôm nay ta bận chút việc nên không đi học, các ngươi đi trước đi."

Ở ngoài cửa, Ương Ương và Trịnh Ức nhìn nhau, cảm giác có chút kỳ quái.

Ương Ương hỏi:

"Giọng của ngươi bị sao vậy? Nghe có vẻ không thích hợp."

Giờ phút này nửa gương mặt Khánh Trần đang sưng to như cái bánh mì, nói chuyện còn khá khó khăn, đương nhiên giọng nói sẽ không thích hợp.

Sở dĩ hắn không đi đến trường là vì lo lắng bị các bạn cùng lớp trông thấy bộ dáng kinh khủng này của hắn.

Hơn nữa, hôm nay hắn hành động cũng khá khó khăn, thậm chí chỉ cần một cử động nhẹ cũng rất đau.

Khánh Trần là một người rất kiên cường, cho dù lúc này có đau thêm nữa hắn cũng sẽ không kêu một tiếng.

Nhưng kiên cường cũng không có nghĩa là hắn sẽ mặc kệ vết thương để đi học, đó không phải là kiên cường, mà là ngu ngốc.

Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:

“Ta không sao, các ngươi mau đi học đi, nếu không đi nhanh sẽ đến muộn."

"Được thôi."

Ương Ương kéo tay Trịnh Ức đi về phía thang máy.

Khi hai cô gái bước lên tàu điện hạng nhẹ ở tầng 66, Trịnh Ức nhỏ giọng nói:

"Ngươi không lo lắng cho bạn học Khánh Trần sao, ta cảm giác hắn hình như gặp vấn đề gì đó."

"Không có gì.”

Ương Ương giúp Khánh Trần nói dối:

“Có lẽ hắn còn chưa tỉnh ngủ, trước đây người này rất thích trốn học."

Ương Ương đã suy đoán là Khánh Trần bị thương, nhưng nàng không thể hiểu được vì sao đối phương lại bị thương.

Hai thiếu nữ đứng trong một đoàn tàu đông đúc, từ đầu đến cuối, bên cạnh Ương Ương luôn có một tầng từ trường bao phủ lấy hai người, ai muốn lại gần đều sẽ bị một lực vô hình đẩy ra xa, giống như hai nam châm cùng cực không bao giờ có thể lại gần nhau.

Thiếu nữ tóc bạch kim Trịnh Ức một bàn tay nắm lấy tay cầm của con tàu, còn tay kia cầm chiếc túi đeo vai nhỏ của nàng, nàng nhìn những đoàn tàu hạng nhẹ chạy qua không trung, sau đó xuyên thẳng qua một tòa rồi lại một tòa cao ốc, không biết vì sao tâm trạng nàng lại trở nên đặc biệt vui vẻ.

Có thể là do số tiền chi tiêu cho sinh hoạt của nàng đã giảm đi rất nhiều, cũng có thể là do nàng vừa có thêm một người bạn mới.

Lúc này, Ương Ương hỏi:

"Trịnh Ức, hôm qua ta thấy trong túi xách của ngươi có một chiếc dùi cui điện dân sự, bình thường ngươi đều mang theo cái này trên thân sao?"

"Ừ.”

Trịnh Ức gật gật đầu:

"Nhà ta ở khu thứ chín, mỗi lần trở về vào cuối tuần lúc đều phải cẩn thận một chút, ở nơi đó, nếu như xảy ra chuyện gì, cho dù có gọi cảnh sát thì chờ hai giờ sau bọn họ mới đến hiện trường."

"Chậm như vậy sao?”

Ương Ương nhíu mày.

"Ừ.”

Trịnh Ức gật gật đầu:

"Mẹ ta nói, những cảnh sát liên bang đó sợ rằng có súng ở hiện trường vụ án. Nếu như đến kịp thời, họ có thể là bị súng bắn trúng. Nếu như đi muộn một chút , chờ sau khi vụ án kết thúc thì bọn họ chỉ cần kết thúc vụ án là được. Mạng sống của những người ở khu thứ chín không đáng một đồng."

Ương Ương nhìn ra ngoài cửa sổ, đây rõ ràng là một thành phố nhìn rất hoa lệ, từng tòa kiến trúc nhìn như ở trong tiên cảnh, nhưng người dân ở tầng dưới chót lại sống gian khổ như vậy.

Tối hôm qua nàng vô tình mở cửa tủ lạnh của Trịnh Ức, lại phát hiện bên trong chỉ có vài thanh protein giá rẻ nhất, trên bàn còn có lọ vitamin tổng hợp giá rẻ nhất.

Ngay lúc đó Ương Ương đã hiểu vì sao Trịnh Ức phải học tập chăm chỉ, đó là nỗ lực cuối cùng mà những người ở tầng dưới chót có thể làm được, bọn họ chỉ có thể thay đổi vận mệnh của mình nhờ kiến thức.

Sau khi đến trường, Ương Ương chợt phát hiện các bạn học lớp 11 ban 3 đang thì thầm to nhỏ với nhau, đợi cho nàng và Trịnh Ức bước vào lớp, mọi người lại ngừng nói chuyện, nhao nhao nhìn về phía nàng.

Nàng hiếu kỳ hỏi một bạn nam cùng lớp:

“Có chuyện gì vậy?"

“Tối hôm qua, có hai bạn cùng lớp theo anh họ đi xem một trận đấu quyền anh, kết quả lại phát hiện học sinh chuyển trường quen biết với ngươi lại đang ở trên võ đài quyền anh.”

Bạn nam nhỏ giọng nói:

"Bọn họ nói bạn học Khánh Trần còn có tên khác là Khánh Tiểu Thổ ở sàn đấu Hải Đường, tối hôm qua là lần đầu tiên hắn dùng thân phận người mới để thi đấu xác định đẳng cấp, cuối cùng dừng ở hạng hổ."