Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 375: Phòng Riêng




👾TA CHÍNH LÀ KHÔNG THEO SÁO LỘ RA BÀI (BẢN DỊCH): Hài hước, hệ thống, hài hước, giả trư ăn thịt hổ, phế vật lưu....👾

---

Cách tấn công liều lĩnh như vậy tất nhiên là hung mãnh, nhưng sau khi đánh xong cũng rất đau!

Hắn khập khễnh đi về phía phòng thay quần áo, nhân viên công tác phía dưới lập tức xông tới:

"Bạn học Tiểu Thổ, sàn đấu Hải Đường đã chuẩn phòng thay quần áo cho riêng ngài, hơn nữa nhân viên y tế cũng đã đợi ở đó, cha của ngài cũng ở đó."

"Được thôi, dẫn ta tới đó.”

Khánh Trần nói.

Sau khi đánh xong trận đấu xác định đẳng cấp này, mọi thứ đều đã khác trước.

Dựa theo những gì nhân viên công tác giới thiệu, sau này nếu hắn muốn đến sàn đấu cùng không cần phải làm gì, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại liền sẽ có xe bảo mẫu đến của đón.

Trong phòng thay quần áo có trái cây và đồ ăn nhẹ, còn có một phòng tắm rất xa hoa đặt trong đó.

Ngay khi bước vào phòng thay quần áo, Khánh Trần đã phát hiện Lý Thúc Đồng đang vui vẻ ăn dưa vàng, quần áo cũng đổi sang mặt màu trắng.

Hai người còn chưa kịp nói chuyện, hai nữ nhân viên y tế đã tiến lên xử lí vết thương cho Khánh Trần, nhân viên công tác đi cùng hắn lúc trước đưa ra một cái thẻ:

“Đây là hoa hồng ngài được chia cho lần ra sân tối nay, bắt đầu từ tối nay, chỉ cần ngài ra sân tranh đấu, vé vào cửa và bàn cá cược của sàn đấu đều sẽ chia hoa hồng cho ngài."

“Trong này có bao nhiêu tiền?”

Khánh Trần hỏi.

“1,12 triệu tệ.”

Nhân viên công tác lễ phép nói.

Lý Thúc Đồng đặt quả dưa vàng trong tay xuống, thản nhiên nói:

"Khá cao đấy, sàn đấu Hải Đường vừa ra tay đã chia hoa hồng theo tỉ lệ của Quyền Vương hạng hổ sao?"

Nhân viên công tác càng lễ phép hơn:

"Ngài thật hiểu biết, tỉ lệ chia hoa hồng này là do bà chủ dặn dò riêng, dựa theo cấp bậc Quyền Vương hạng hổ để tính."

Võ sĩ từ hạng trung trở lên đã có thể tham gia chia hoa hồng, nhưng số tiền mà các võ sĩ quyền anh bình thường nhận được, khác biệt hoàn toàn so với Quyền Vương của các cấp có thể nhận được.

Điều này cũng thôi thúc những võ sĩ đầy tham vọng đó phải tìm mọi cách để cạnh tranh danh hiệu Quyền Vương các cấp bậc.

“Ngoài ra.”

Nhân viên công tác nói:

"Chúng ta cũng muốn hỏi bạn học Tiểu Thổ một chút, khi nào thì ngươi sẽ tham dự trận đấu cấp Lục Địa Tuần Hành kia?"

"Chuyện này ta cần suy nghĩ thêm.”

Khánh Trần nói.

"Được rồi, không có vấn đề gì.”

nhân viên công tác ra khỏi phòng thay quần áo.

Vết thương trên người Khánh Trần cũng đã xử lý xong, Lý Thúc Đồng cười nói:

"Từ nay về sau ngươi cũng sẽ không thiếu tiền nữa."

Khánh Trần nhìn sư phụ hắn, trước đó đối phương muốn cho mình vàng thỏi, nhưng chính mình lại không nhận.

Thật ra mặc dù khi đó hai người là sư đồ, nhưng mối quan hệ lại không thân thiết như vậy.

Sau khi đi cấm địa số 002, rồi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ Khánh Trần có thể dễ dàng nhận những món quà này.

Nói cho cùng, trước kia Khánh Trần luôn không có cảm giác an toàn.

Lúc trước hai người là sư đồ, lúc này đã thân thiết như cha con, cảm giác này hoàn toàn khác, thiếu niên cũng không cần giữ lại lòng tự tôn của mình nữa.

Hơn nữa, vì Lý Thúc Đồng bảo vệ lòng tự tôn của hắn, ngay cả khoản tiền đầu tiên hắn có được đều là tự tay Khánh Trần thắng được.

Có lẽ sư phụ của hắn đã phải suy nghĩ rất nhiều.

"Sư phụ ngươi cảm thấy bây giờ ta có thích hợp tham gia trận chiến cấp Lục Địa Tuần Hành không?”

Khánh Trần hỏi.

"Ta cảm thấy ngươi cứ thi đấu trong hạng hổ trước.”

Lý Thúc Đồng nghĩ một lúc rồi nói:

"Hơn nữa ta cảm thấy ngươi cần một thời gian để thích ứng với quá trình chiến đấu. Giống như trận đánh của ngươi và Hoàng Tử Hiền tối nay, hắn đã sớm biết rõ cân nặng của mình không thể tạo thành lớp phòng thủ với những người cùng cấp, nhưng ngươi thiếu kinh nghiệm thực chiến, cho nên hoàn toàn không biết gì về điều này cả."

Theo quan điểm của Lý Thúc Đồng, học trò của mình có có thiên phú ghi nhớ siêu phàm, chỉ cần cho hắn thích nghi một đoạn thời gian, hắn có thể nhanh chóng sao chép các kỹ năng và kinh nghiệm của người khác một cách dễ dàng.

Cho nên tích lũy và lắng đọng là một quá trình rất quan trọng.

Lý Thúc Đồng nghĩ một lúc rồi nói:

"Ta đề nghị ngươi nên đến đây xem các trận đấu vào mỗi buổi tối, không bắt buộc phải tham gia, đối với ngươi mà nói, 'Nhìn' trận chiến cũng có thể học được."

Khánh Trần hiểu ý của sư phụ, bởi vì hắn thăng cấp nhanh hơn so với những người khác, một bước liền đạt tới đỉnh cấp E, cho nên hắn cần học tập, quan sát, suy nghĩ.

"Đi thôi, về nhà thôi.”

Lý Thúc Đồng cười nói:

"Lần này sư phụ cũng có thể ngồi xe mẫu bảo của sàn đấu sàn đấu Hải Đường, xem như nhờ phúc của ngươi."

Bước ra khỏi phòng thay quần áo, rất nhiều người xem nhận ra Khánh Trần rồi chào hỏi thân thiết, còn có những người nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ.