Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 361: Đấu Quyền Anh




Ở cửa, một đội nhân viên an ninh mặc âu phục màu đen đi ra chào đón, một cô gái trẻ tuổi mặc trên người một bộ lễ phục bó sát bằng tơ lụa màu vàng, nàng đi một đôi giày cao gót lóe sáng, cộc cộc cộc đát đi đến bên cạnh xe của Lý Y Nặc vừa cười vừa nói:

"Mấy ngày trước ta còn nhìn thấy tin ngươi đi tham gia thu săn trên báo chí, không nghĩ nhanh như vậy đã quay lại rồi, ta rất nhớ ngươi."

Lý Y Nặc tùy tiện xuống xe, bàn tay nàng bóp mạnh lên trên mông của cô gái kia một cái:

"Nhớ ta cũng vô dụng, sai bảo vệ đi đỗ xe đi."

Cho đến lúc này, Nam Canh Thần gầy gò yếu ớt mới chui ra xe, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Lý Y Nặc thấy thế liền đi đến bên cạnh hắn rồi nói:

"Ta và các nàng chỉ là gặp dịp thì chơi, ngươi đừng để ở trong lòng làm gì."

Nam Canh Thần suy nghĩ, không biết sao lời này lại khiến hắn khó chịu như vậy.

Hai người đang nói chuyện, trên đội xe chiếc xe phía sau cũng đang có người đi xuống xe.

Lý Y Nặc đi về phía sau rồi nắm lấy bàn tay của mọt cô bé, sau đó cười giới thiệu với Nam Canh Thần:

"Tiểu Vân, đây chính là Nam Canh Thần mà ta hay nhắc đến với ngươi."

"Xin chào anh vịt."

Lý Đồng Vân nhu thuận nói.

Lý Y Nặc nghe thấy thế liền quay lại nói với Nam Canh Thần:

"Đây là em gái của ta, Lý Đồng Vân. Đừng vì nàng còn nhỏ mà coi thường, nàng là người vô cùng thông minh."

Lúc này hai người Lý Đồng Vân và Nam Canh Thần đều cảm thấy nhìn đối phương có hơi quen mắt, nhưng lại nghĩ mãi không ra đã từng gặp ở đâu....

Hai người nhìn nhau không nói gì, cũng bắt đầu hoài nghi đối phương có là người du hành hay không....

Một đoàn người đi vào, người xem bình thường phải qua kiểm tra an ninh mới được vào. Có chuyện này vì vài năm trước, một người xem đã đặt cược hết tiền vào võ sĩ thua trận, thế là hắn tức giận nổ súng bắn vào những người xem khác trên khán đài.

Tuy nhiên, những khách hàng VIP như Lý Y Nặc đều có lối đi riêng, mỗi lần đi vào cũng không cần phải kiểm tra.

Nam Canh Thần hỏi:

"Nơi này mỗi đêm đều tổ chức đấu quyền anh sao?"

"Đương nhiên."

Lý Y Nặc nói:

"Nơi đây đầy rẫy những tên cờ bạc muốn làm giàu chỉ qua một đêm, còn có rất nhiều thiếu gia ăn chơi vung tiền như rác ở đây."

Còn có bạo lực và tình dục.

Lý Y Nặc tiếp tục giải thích:

"Trận đấu quyền anh sẽ được tổ chức từ thứ hai đến thứ năm, chỉ cần ngươi có đủ thực lực, có thể đăng kí tham gia bất cứ lúc nào."

"Thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật thì sao?"

Nam Canh Thần hỏi.

"Đó là những trận đấu giành riêng cho những võ sĩ đã nổi tiếng, khi đó sẽ có rất nhiều người đến xem."

Lý Y Nặc giải thích.

Một nhóm người tiến vào phòng riêng, 12 tên vệ sĩ lặng lẽ đứng ở ngoài cửa, đây là khí thế của tập đoàn mỗi khi ra ngoài.

Phòng riêng có những chiếc ghế êm ái được bọc bằng lông cừu, phía trước ghế còn có một màn hình cảm ứng ba chiều, có thể dùng để cá cược vào những võ sĩ trên sân bất cứ lúc nào.

Lý Y Nặc nói với nhân viên phục vụ mặc quần áo Thỏ Nữ Lang ở bên cạnh:

"Mang cho ta một ly Huyết Tinh Đô Thị, cho bảo bối cầm một ly whisky quả thông...."

Bảo bối? Thỏ Nữ Lang rõ ràng rất sửng sốt, nàng nhìn về phía Lý Đồng Vân ở bên cạnh rồi nói:

"Xin lỗi Y Nặc tiểu thư, whisky quả thông có hàm lượng cồn rất cao, các bạn nhỏ tốt nhất không nên uống."

Nam Canh Thần ngồi bên cạnh do dự rất lâu mới nói:

"Ta mới là bảo bối...."

Phục vụ viên:

"???"

Nhưng vào đúng lúc này, Lý Y Nặc đang đứng trước cửa sổ pha lê lại ngây ngẩn cả người, Nam Canh Thần nhìn theo ánh mắt của nàng, cũng ngây ngẩn cả người!

Hắn nhìn thấy Khánh Trần và một người đàn ông trung niên, trên người mỗi người đều mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, cả hai đều cầm trên tay một ly đồ uống đứng trên bậc thang ở góc đông bắc.

Người đàn ông trung niên và Khánh Trần trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn chỉ trỏ vào hai tên võ sĩ trong trận đấu, vẻ mặt còn giống như rất ghét bỏ.

Trong lồng bát giác trên sàn đấu quyền anh, hai tên võ sĩ đang đánh nhau hung hăng đến nỗi máu me tung tóe, không có trọng tài, cửa cũng bị khóa cứng, đêm nay nếu không có một người nằm xuống chắc chắn cánh cửa đó sẽ không mở ra.

Về phần người nằm xuống có chết hay không phụ thuộc hoàn toàn vào tính cách của người thắng, hoặc là tâm trạng của người quản lý sân quyền anh.

Trong những trường hợp bình thường, người quản lý sẽ không muốn có người chết trên sàn đấu, vì nếu một người chết có nghĩa là hắn sẽ mất đi một võ sĩ.

Nhưng nếu như tiếng hô của những người xem quá lớn, người quản lý cũng sẽ ám chỉ cho người thắng.

Đây là nơi mà cảm xúc quyết định mọi thứ, hắn nhất định phải làm cho các con bạc trở nên kích động.