Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 359: Thuê Phòng




👾TA CHÍNH LÀ KHÔNG THEO SÁO LỘ RA BÀI (BẢN DỊCH): Hài hước, hệ thống, hài hước, giả trư ăn thịt hổ, phế vật lưu....👾

---

Cấp bậc cao nhất của trận đấu quyền anh là cấp Lục Địa Tuần Hành, tương đương với siêu phàm giả cấp D.

Siêu phàm giả thấp hơn một bậc là hạng hổ, tương đương với siêu phàm giả cấp E.

Thấp hơn chút nữa thì là hạng trung, hạng nhẹ, hạng lông, hạng gà.

Cấp bậc ở nơi này không chú trọng đến cân nặng, thứ họ quan tâm chính là thực lực và chiến tích.

Duy chỉ có một điều, võ sĩ tự do nhất định phải bắt đầu thi đấu từ hạng gà trở lên, đánh tới cấp nào mà thua trận thì sẽ xác định thi đấu ở cấp đó, nhưng chỉ giới hạn trong vòng một đêm.

Tiền thưởng của mỗi một cấp đều khác xa nhau, phí ra sân của hạng gà có thể chỉ có mấy trăm tệ, còn không được chia hoa hồng trong trận cá cược, phí ra sân một trận đến hạng trung là mấy vạn, còn được chia hoa hồng trong trận cược.

Tất nhiên, cái giá của việc thua một lần có thể là cái chết.

Nói đến đây, Lý Thúc Đồng đứng dậy từ trên ghế salon:

"Đi thôi, ngươi theo ta đi một chỗ, ta dẫn ngươi đi xem cuộc sống về đêm chân chính ở thành phố số 18."

Khánh Trần đi theo sau lưng sư phụ, đột nhiên hắn có cảm giác như sư phụ dẫn mình đi một chuyến đến Thanh Sơn Tuyệt Bích. Bây giờ thì muốn đưa mình đến xem trận đấu quyền anh ở chợ đen để xem cuộc sống về đêm ở đây thế nào.

Thật ra, tất cả những điều này đều giống như đối phương đang đi lại con đường mà hắn đã đi khi còn trẻ, khi đi trên con đường này, tinh thần của sư phụ không tự chủ mà trở nên trẻ trung hơn rất nhiều.

Ương Ương lặng lẽ trốn ở tầng dưới, nàng đưa mắt nhìn theo bóng lưng Lý Thúc Đồng và Khánh Trần đang rời đi.

Lúc này nàng mới lặng lẽ tiến vào bên trong cao ốc Lạc Thần, sau đó đi thẳng lên tầng 132.

Cộc cộc cộc, Ương Ương gõ cửa nhà cô gái tóc bạch kim Trịnh Ức.

Ở bên trong, Trịnh Ức đang muốn đi ra ngoài học thêm, khi đối phương nhìn thấy Ương Ương liền sững sờ:

"Ương Ương, sao ngươi lại tới đây."

Nói xong, nàng còn quay đầu đưa mắt nhìn cửa nhà phía sau lưng Ương Ương, có vẻ nơi đó đã đóng từ lấu.

Ương Ương vừa cười vừa nói:

"Chúng ta cùng thuê đi!"

Trịnh Ức dần trở nên ngạc nhiên, trước đó nàng đã nghe Ương Ương nói muốn cùng thuê nhà, nhưng sau khi đối phương đi vào nhà của Khánh Trần, nàng nghĩ hai bạn học này đã ở chung rồi thì còn cùng thuê nhà với mình làm gì?

Kết quả là không ngờ đối phương lại nghiêm túc như thế!

Thiếu nữ tóc bạch kim Trịnh Ức nắm chặt lấy quai túi, lúng túng không biết làm sao:

"Ngươi thật sự muốn cùng thuê với ta sao? Ngươi cứ đi vào ngồi đã, trong nhà có hơi lộn xộn, mong bỏ qua cho."

Nàng vốn định đi trường luyện thi, kết quả bây giờ Ương Ương lại đến làm khách nên nàng định không đến trường luyện thi nữa.

"Có dép lê không, nếu không ta sẽ làm bẩn sàn nhà."

Ương Ương nói.

"Không cần không cần, trong nhà cũng không sạch lắm."

Trịnh Ức nói:

"Hơn nữa....cũng không có dép lê thừa."

Ương Ương sửng sốt, quả nhiên nhà này chỉ có một đôi dép.

Trong nhà, một số quần áo của cô gái vắt lên trên ghế sa lon hoặc trên giường, nhưng tổng thể vẫn khá gọn gàng, không tính là luộm thuộm.

Trịnh Ức thấy ánh mắt của Ương Ương, lập tức đỏ mặt nói:

"Bởi vì mỗi ngày tan học trở về đều rất muộn, căn bản không có thời gian dọn dẹp, bình thường đợi cuối tuần mới có chút thời gian rảnh rảnh."

"Tiền thuê nhà ở nơi này là bao nhiêu mỗi tháng?"

Ương Ương trực tiếp đưa tay giúp Trịnh Ức xếp hai chiếc áo khoác lên ghế sô pha chồng lên nhau rồi đặt chúng sang một bên.

"2200 tệ."

Trịnh Ức nhỏ giọng nói:

"Nhưng căn nhà này chỉ có một phòng ngủ một phòng khách."

"Không sao, ta ngủ phòng khách cũng được."

Ương Ương tùy ý nói:

"Như vậy sẽ làm giảm không gian sinh hoạt của ngươi."

"Nếu không hay ngươi ngủ ở phòng ngủ đi."

Trịnh Ức nói:

"Con người của ta không có yêu cầu cao, ngủ ở chỗ nào cũng được."

"Không cần."

Ương Ương ngồi trên ghế sa lon cười tủm tỉm nói:

"Ta ngủ ở phòng khách thì có thể giảm một ít tiền thuê nhà được không, ngươi nghĩ cách này có hiệu quả không, 2200 tiền thuê nhà, ta trả 1000, ngươi trả 1200, tiền nước, tiền điện, tiền tài sản, tiền điều hoà không khí thì chia đều cho hai bên!"

Không biết vì sao Trịnh Ức nghe thấy mình phải trả nhiều hơn 200, trong nội tâm ngược lại vô cùng nhẹ nhàng.

Nàng rất lo Ương Ương nghĩ mình nghèo nên thương hại nàng mà giúp nàng trả nhiều hơn.

Trong trường hợp đó, nàng sẽ cảm giác vô cùng áy náy.

Thiếu nữ này cũng có lòng tự trọng của mình, nàng không muốn nhận lòng thương hại từ người khác.

Chính lòng tự trọng đó đã tiếp sức cho nàng để có thể thi lên trường cấp ba, thề muốn thi vào một trường đại học tốt hơn.

Lúc này, Trịnh Ức nhìn cô gái đối diện, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói:

"Ta vừa mới....nhìn thấy ngươi đi vào trong nhà bạn học Khánh Trần, ta còn tưởng rằng các ngươi là một cặp...."