Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 356: Về Nhà Xem Náo Nhiệt




Hôm nay lại lên 10 chương, mọi người hãy ủng hộ tớ nhé!

---

Lý Thúc Đồng cười giải thích:

"Không cần tò mò làm gì, rất nhanh ngươi sẽ biết."

"Với năng lực của ngài, nhất định đã sớm biết Ương Ương tới nhà chúng ta.”

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

"Cho nên ngài mới gấp trở về xem náo nhiệt đúng không?"

"Đúng.”

Lý Thúc Đồng đương nhiên nói:

"Lúc đó ta đang vội vàng làm việc, kết quả là Nhất nói cho ta biết có một cô gái đến nhà chúng ta, ta lập tức buông bỏ mọi chuyện trong tay, vội trở về xem!"

Khánh Trần cảm giác mình đã đánh giá thấp sự hóng hớt của Lý Thúc Đồng, vị sư phụ này thật sự coi việc hóng chuyện của Khánh Trần là ưu tiên hàng đầu trong tất cả mọi việc.

Hơn nữa, sư phụ nhà mình thích hóng chuyện còn chưa tính, sao Nhất cũng hóng theo là sao?!

Trong căn nhà lại có một tên mật báo!

"Cô gái kia có phải là người có thể điều khiển từ trường ở thế giới ngoài không."

Lý Thúc Đồng cười tủm tỉm nhìn về phía Khánh Trần:

"Sau khi vào cửa, ta đã cảm nhận được sự thay đổi của từ trường, loại năng lực này vô cùng hiếm gặp. Hơn nữa người cũng có lễ phép, dáng dấp cũng rất xinh đẹp."

"Sư phụ, có phải nửa câu sau có vấn đề gì hay không?"

Khánh Trần bình tĩnh hỏi:

"Đây có lẽ không phải trọng điểm chú ý của ngài."

"Haizzz."

Lý Thúc Đồng thở dài:

"Có lẽ ngươi không biết, sư phụ tuổi càng ngày càng lớn...."

"Ngài dừng lại."

Khánh Trần đưa tay ngăn cản:

"Mỗi lần ngài nói mình lớn tuổi, phía sau chắc chắn không phải lời đứng đắn gì."

Lý Thúc Đồng nhướng mày:

"Lúc ở trong cấm kỵ chi địa số 002, sư phụ vẫn luôn hâm mộ ngươi, vừa hâm mộ đám lão già kia không chút kiêng kỵ chiều chuộng ngươi. Họ có thể mặc kệ việc ngươi chưa trưởng thành, chỉ biết cho ngươi đồ tốt, không giống ta, lúc nào cũng phải cân nhắc rất nhiều việc cho ngươi. Khi đó sư phụ còn nghĩ, ta cũng muốn hưởng thụ cảm giác được các tiền bối chiều chuộng...."

"Quả nhiên không phải là lời đứng đắn gì ."

Khánh Trần bất đắc dĩ:

"Chúng ta thật sự không có chút tình cảm nào, bây giờ hai bên chỉ đang lợi dụng lẫn nhau, ngài đừng suy nghĩ lung tung nữa."

Lúc này, Khánh Trần bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề:

"Sư phụ, từ trường của mỗi người đều có khác biệt, nàng từng nói với ta, nó giống như là vân tay hay DNA của một người, sau khi ngài xuất hiện, nếu lần sau nàng lại gặp được Lý Thúc Đồng chân chính, chắc chắn nàng có thể nhận ra ngươi."

Năng lực của Ương Ương giống như rađa hình người, hoàn toàn có thể bỏ qua những thay đổi về ngoại hình của một người.

Cho nên lần sau Ương Ương chỉ cần nhìn thấy Lý Thúc Đồng thật, nàng nhất định có thể nhận ra Lý Thúc Đồng.

Đó là cách mà nàng nhận ra Khánh Trần lúc trước!

Không đúng không đúng!

Khánh Trần kinh ngạc nhìn về phía Lý Thúc Đồng:

"Sư phụ, ngươi nghĩ từ trường của Bán Thần cấp S có giống với người tu luyện bình thường hay không?"

"Hẳn là không giống ."

Lý Thúc Đồng suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Dù sao bản thân Bán Thần đã gần như thoát khỏi phạm trù người bình thường. Hơn nữa ta cảm thấy siêu phàm giả càng mạnh mẽ, từ trường sẽ càng hung mãnh. Trên thực tế, dụng cụ để đo cấp bậc siêu phàm giả của rất nhiều tập đoàn là đo từ trường của người đó."

"Cho nên, vừa rồi Ương Ương hoảng loạn như vậy, tám phần là bởi vì từ trường của sư phụ."

Khánh Trần lẩm bẩm nói.

Cho nên, nếu Ương Ương có thể xác định từ trường của Lý Thúc Đồng là từ trường mà chỉ có Bán Thần mới có thể có, vậy thì lúc này đối phương đã biết được tất cả sự thật rồi.

Giống như lúc trước hắn từng che mặt rồi dùng Con Rối Giật Dây để giả dạng chính mình, kết quả cuối cùng Ương Ương vẫn có thể phát hiện được hắn.

Hiện tại, sau khi Khánh Trần che giấu nhiều như vậy, Ương Ương vẫn biết có thể được sự thật.

Tin tức Lý Thúc Đồng đã rời khỏi ngục giam số 18 đã dần dần bị lan truyền, bây giờ bên trong thành phố số 18 đột nhiên xuất hiện một tên Bán Thần, không phải Lý Thúc Đồng còn có thể là ai?

Lý Thúc Đồng không nhìn ánh mắt Khánh Trần, mà vào phòng bếp:

"Cái kia....Sư phụ chỉ muốn nhìn một chút cô gái mà học trò của mình dẫn về nhà, như vậy cũng có lỗi gì đâu!"

"Sư phụ."

Khánh Trần mở to hai mắt nhìn:

"Ta cũng chưa nói cái gì...."

Nhưng vào lúc này, lại có tiếng đập cửa truyền đến từ ngoài cửa.

Khánh Trần đi ra mở cửa, nhưng lại trông thấy Ương Ương đang đứng ngoài cửa ra vào, trong tay còn cầm một giỏ hoa quả.

"Ngươi đây là?"

Khánh Trần có chút ngạc nhiên.

"Vừa rồi ta không biết chú cũng ở nhà, vội vàng rời đi có chút không lễ phép, cho nên ta đi mua một chút hoa quả."

Ương Ương nói xong liền nhét hoa quả vào trong ngực Khánh Trần, lần nữa xoay người chạy trốn.

Khánh Trần nhìn bóng lưng cô gái kia, rồi lại nhìn giỏ hoa quả trong ngực mình, kinh ngạc không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Nhưng sau khi Ương Ương chạy được một đoạn, lại vòng trở lại nhỏ giọng nói với Khánh Trần:

"Ta sẽ không nói cho người khác, chỉ có mình ta biết!"