Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 349: Thiếu Nữ Tóc Bạch Kim




Khánh Trần tự hỏi, ở thế giới ngoài cũng có sự mở rộng của các cơ sở giáo dục ngoài trường học, nhưng thế giới ngoài vừa đưa ra chính sách đã có người tới quản lý những cơ sở giáo dục này, nhưng không có ai ở thế giới trong quan tâm đến sự mở rộng của những cơ sở này.

Tư bản là thứ đáng sợ, tựa như tử cung nhân tạo, bản thân nó là một thứ tốt có thể giảm bớt nỗi đau của phụ nữ, nhưng sau khi bị tư bản lợi dụng sau lại tạo ra những nỗi đau mới cho mỗi gia đình.

Lúc này, bốn bạn học kia đi tới gần Khánh Trần, mà hắn thì cúi đầu xuống, tỏ vẻ thờ ơ.

"Bạn học, ngươi có muốn ta giải thích thêm về tờ rơi không.”

Bạn học nam nói.

Khánh Trần lắc đầu:

"Không cần, cảm ơn."

Vừa dứt lời, cô gái tóc bạch kim nhà bên cạnh chen vào nói với mấy bạn nam kia:

"Ta ở khu 6 cấp 3 No.1, ta muốn tham gia hoạt động của các ngươi, ta có thể đăng kí ở đâu?"

Bạn học nam thấy có người hưởng ứng, lập tức kích động lấy ra một chiếc máy tính bảng rồi nói:

“Nói cho tôi biết mã số học sinh và đầy đủ họ tên là được, hoạt động lần này không chỉ có khu 6 chúng ta cử hành, ngay cả khu 5, khu 4 cũng có người tổ chức. Đến lúc đó mọi người tập hợp ở quảng trường Vân Thượng, sau đó cùng nhau đi tới ba khu trên! Với lại chúng ta cũng được tài trợ, bữa sáng, cơm trưa, bữa tối đều được cung cấp miễn phí trong lần biểu tình này."

"Thủ tục biểu tình đã được phê duyệt chưa?”

Thiếu nữ tóc bạch kim hỏi.

"Đương nhiên rồi.”

Bạn học nam nhiệt tình nói:

"Sáng sớm 7 giờ bắt đầu, 10 giờ tối kết thúc, đây đều là thời gian biểu tình hợp pháp, nhưng bạn học ngươi tuyệt đối đừng mang theo vũ khí, đó là phạm pháp."

"Ừ, ta hiểu mà, ngươi nghe mã học sinh và tên của ta, ta tên là Trịnh Ức, mã học sinh là 192...”

Thiếu nữ tóc bạch kim nói.

Bốn bạn học nam phấn chấn lao sang buồng xe tiếp theo, không biết mệt mỏi phân phát tờ rơi.

Thiếu nữ tóc bạch kim Trịnh Ức lầm lấy tay cầm treo trên sà ngang, đung đưa đứng trước mặt Khánh Trần gọi một cuộc điện thoại:

"Alo, mẹ à, cuối tuần này ta không trở về, ta muốn đi tham gia biểu tình..."

Sau khi ngắt điện thoại, nàng làm như không có chuyện gì xảy mà đánh giá Khánh Trần.

Đã thấy trong tay thiếu niên ở trước mặt đang loay hoay chiếc điện thoại trong suốt kiểu mới nhất của hãng Chanh Tử dưới trướng Khánh thị, riêng một cái điện thoại này đã bằng với tiền sinh hoạt nửa năm của nàng.

Trịnh Ức nghĩ thầm, người đàn ông trung niên tối hôm qua có lẽ là cha của thiếu niên này? Đối phương có nói mình trước kia còn có tài xế đưa đón tận nơi.

Thật ra nàng đã cẩn thận nghĩ lại, người đàn ông trung niên và thiếu niên kia đều có khí chất bất phàm, nhìn không giống người của khu thứ sáu.

Sao những kẻ có tiền này lại chạy đến khu thứ sáu làm gì, không thể sống ở ba khu trên sao.

Hay là nói, gia đình đối phương sa sút, công ty phá sản?

Đoàn tàu hạng nhẹ đến "Trạm cấp 3 No.1", Trịnh Ức quay người xuống xe, nhưng lúc này nàng lại phát hiện, thiếu niên kia cũng đang đi theo phía sau nàng.

Chờ chút, đây là bạn học cùng trường của bọn họ sao, vì sao tới bây giờ nàng chưa từng gặp đối phương bao giờ?

"Bạn học, phòng giáo vụ ở chỗ nào?”

Khánh Trần vừa nhìn về phía Trịnh Ức hỏi.

Cô gái tóc bạch kim sững sờ một chút rồi chỉ về một hướng:

"Tầng ba tòa nhà kia."

"Cảm ơn.”

Khánh Trần gật gật đầu rồi quay người rời đi.

Trịnh Ức tự nhủ trong lòng, ngay cả phòng giáo vụ cũng không biết ở đâu, xem ra đây là lần đầu tiên hắn tới đây.

Chẳng lẽ là học sinh chuyển trường?

...

Một mình Trịnh Ức đi qua sân trường xanh um tươi tốt rồi đi về phía phòng học của mình.

Bây giờ trong liên bang, ngoài ba khu trên ở mỗi thành phố, dường như chỉ có các trường công lập mới có thể có một cái sân rộng rãi, không cần chen chúc như những chỗ khác trong thành phố.

Nghe nói rằng đây cũng là kết quả của một cuộc biểu tình, là do công ty truyền thông Hi Vọng phải chịu áp lực rất nhiều mới có thể có khoảng sân này.

Trịnh Ức đến lớp rồi yên lặng ngồi xuống, nàng đeo tai nghe vào rồi bắt đầu xem trước bài tập hôm nay.

Khi chuẩn bị bài, thỉnh thoảng nàng lại đưa mắt nhìn sang bên trái, dưới cửa sổ đằng kia ngồi một cô gái trầm lặng, vóc dáng gầy gò cao cao nhưng khá lạnh lùng.

Đó là cô gái nổi tiếng nhất trường, xinh đẹp, học giỏi, dáng người cũng đẹp, còn đa tài đa nghệ.

Những cô gái như vậy làm cái gì cũng có thể gây sự chú ý trong trường học, nghe nói lần biểu tình giành quyền lợi cho học sinh này, đối phương chính là một trong những người đề xuất.

Có người nói, đối phương đã nhận được thư mời của đại học công lập ở thành phố số 10 khi còn học lớp 11.

Thật khiến người ta hâm mộ.