Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 346: Mời Ta Tới Giúp Ngươi




Hôm nay lại lên 10 chương.

Rất cám ơn bạn lenguyen19942019, bekhung... đã ủng hộ truyện ạ. Đủ 100 KP mai mình lên tất cả 10 chương nhé!!!!

---

"Bởi vì giác tỉnh giả sẽ thông qua cảm xúc để giải phòng tiềm lực của mình dưới hoàn cảnh nguy hiểm, mà người tu hành vốn là dùng cách truyền thừa để giải phòng tiềm lực của một người .”

Lý Thúc Đồng giải thích:

"Nếu tiềm lực đã được giải phóng, đương nhiên sẽ không thể thức tỉnh được nữa."

"Vậy ta còn có một vấn đề.”

Khánh Trần tính toán:

“Kỵ Sĩ bình thường, lần đầu tiên thăng cấp là cấp F, lần thứ bảy thì là cấp S, vậy lúc đầu ta đã là cấp E, lần thứ bảy có phải đã vượt qua cấp S rồi hay không?"

"Sẽ không.”

Lý Thúc Đồng lắc đầu:

"Cấp B tăng lên cấp A là một ngưỡng cửa, cấp A thăng lên cấp S lại là một ngưỡng cửa khác, thứ ngươi thấy chỉ là chữ cái khác nhau, nhưng đối với bản thân người tu hành mà nói, đó là đường lên trời, có ý nghĩa phi thường. Vượt qua cấp S, chính là Thần Minh, có lẽ có thể dời sông lấp biển chỉ bằng một ý nghĩ trong đầu. Có lẽ sau khi ngươi trải qua đủ tám hạng Sinh Tử Quan sẽ có hi vọng vượt qua khỏi bậc cửa kia, nhưng hi vọng không lớn, có lẽ sẽ có thay đổi về lượng nhưng không thay đổi về chất."

Nói đến đây, Lý Thúc Đồng bỗng nhíu mày.

Dựa theo lý thuyết, Khánh Trần hoàn thành sáu hạng Sinh Tử Quan liền có thể đến cấp S, nếu có thể hoàn thành hạng thứ bảy thì sẽ có thay đổi gì đây?

Trong tổ chức Kỵ Sĩ chưa có ai trải qua chuyện như vậy!

Nhưng điều này có ý nghĩa hay không không quan trọng, sau khi Khánh Trần trở thành Kỵ Sĩ, tiềm lực của hắn vẫn chưa được giải phóng hoàn toàn?

"Sư phụ, khi nào chúng ta trở về ngục giam số 18?"

Khánh Trần cảm giác mình đã rời khỏi đó rất lâu, không biết vì sao, bây giờ hắn cảm thấy hơi nhớ nơi đó.

"Không vội trở về làm gì."

Lý Thúc Đồng lắc đầu:

"Chuyện bên ngoài chưa làm xong."

"Còn chuyện gì sao?"

Khánh Trần nghi hoặc:

"Nhưng ta nghe Lưu Đức Trụ nói, có hơn 300 tên tù phạm mới chuyển tới ngục giam, mỗi tên đều rất hung ác, hẳn đều vì phía vật cấm kỵ ACE-005 mà tới."

"Ừ."

Lý Thúc Đồng bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ:

"Mồi đã thả ra, người khác đã dần phát hiện chuyện ta rời khỏi ngục giam số 18, cho nên sẽ có người cảm thấy bây giờ là thời cơ tốt nhất để ra tay."

"Cho nên, sư phụ muốn chờ họ chuyển càng nhiều người tới?"

Khánh Trần hỏi.

"Đúng vậy."

Lý Thúc Đồng gật đầu:

"Người chưa đủ nhiều."

"Vậy chúng ta làm gì tiếp đây?"

Khánh Trần hỏi.

"Ta đi làm chuyện của ta."

Lý Thúc Đồng cười nói:

"Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, yên tâm đi học đi."

"Đến trường?"

Khánh Trần ngây ngẩn cả người, hắn không ngờ sau khi mình xuyên đến thế giới trong vẫn phải tiếp tục đến trường.

Hắn luôn cảm thấy Lý Thúc Đồng sắp xếp như vậy là có nguyên nhân, có ý đồ, nhưng đối phương không nói, Khánh Trần cũng không hỏi.

Dù sao Lý Thúc Đồng sẽ không hại hắn.

Khánh Trần hỏi:

"Sư phụ, thân phận của ta bây giờ là tù nhân, cũng có thể đến trường sao?"

"Thử đi rồi sẽ biết."

Lý Thúc Đồng đứng dậy đưa một cái hộp cho Khánh Trần rồi cười nói:

"Đây là một lễ vật khác, tin tức ngươi cần biết đều ở bên trong, tự mình nghiên cứu một chút. Nghỉ ngơi sớm đi, ta ra ngoài làm vài chuyện."

Nói xong, vị sư phụ này liền mở cửa đi ra ngoài, để một mình Khánh Trần mở hộp ra, bên trong là một chiếc điện thoại mới tinh.

Khánh Trần đang nghĩ, có phải những người du hành thời gian còn nói cho Lý Thúc Đồng, ví dụ như làm cha phải mua điện thoại cho con trai của mình hay không?

Thế nhưng mà….sử dụng cái này làm sao?!

Thiếu niên ngồi trong phòng nghiên cứu rất lâu, điện thoại di động này ngay cả một nút bấm cũng không có, cầm trên tay tựa như là một miếng thủy tinh hơi mờ.

Toàn bộ điện thoại liền một khối, chỉ có một vòng tròn mỏng bằng kim loại màu đen được khảm xung quanh thủy tinh.

"Cần ta giúp gì không?"

Một giọng nói vang lên trong phòng.

Khánh Trần đứng bật dậy, giọng nói này xuất hiện quá đột ngột, chạm vào thần kinh căng thẳng của hắn.

Giọng nói của đối phương thanh nghe rất quen thuộc, rõ ràng là giọng nói trung tính trong loa phóng thanh ở ngục giam số 18.

"Ngươi là ai?"

Khánh Trần ngập ngừng hỏi.

"Xin chào, ta là Nhất."

"Ta nghĩ ngươi chỉ là trí tuệ nhân tạo trong tool đọc ở ngục giam số 18, không ngờ ngươi cũng tồn tại trong thành phố."

Khánh Trần nói.

Lúc này hắn cũng đã nhớ lại, khi Lý Thúc Đồng chuyển chế độ ngủ trong nhà, rõ ràng đã gọi "Nhất" .

"Nói một cách chính xác, liên bang quy định rằng ta chỉ có thể tồn tại trong tất cả các ngục giam trong liên bang, đảm nhiệm chức vụ giám ngục trưởng, quản lý tất cả các cai ngục robot. Là Lý Thúc Đồng mời ta tới giúp ngươi, cho nên ta mới tham gia vào hệ thống trí tuệ nhân tạo của cao ốc này."

Nhất bình tĩnh trả lời.

Khánh Trần kinh ngạc, hóa ra đối phương chính là giám ngục trưởng của tất cả các ngục giam?!

Khó trách hắn chưa bao giờ thấy một quản lý nào là con người trong tù, một người cũng không gặp được!

"Tại sao liên bang lại để cho ngươi quản lý tất cả các ngục giam?"