"Dừng lại dừng lại.”
Khánh Trần che trán:
"Ta rất ít khi chơi game, nghe ngươi ví von như vậy ta không quen. Với lại, không ngờ ngươi lại là thiếu nữ nghiện game."
"Ta ta.....không hề nghiện game.”
Ương Ương do dự nói, có vẻ chính nàng cũng không thể khẳng định mình có nghiện game không.
"Được rồi.”
Khánh Trần xua tay:
"Đã đến nhà, ai về nhà nấy, có việc mai lại nói."
Về nhà, Khánh Trần nằm ngửa ở trên giường rồi móc máy truyền tin ra, bên trong có đầy tin nhắn mà Lưu Đức Trụ gửi.
"Ông chủ, mẹ của ta đã không sao rồi. Bác sĩ nói nàng chỉ bị chấn thương sọ não khá nhẹ!"
"Ông chủ, chuyện đêm nay ta phải cảm ơn ngươi, cảm ơn ngài sai hai vị kia ra tay, ngài đã giúp ta thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm, Lưu Đức Trụ ta nhất định nhớ ơn cứu mạng này cả đời!"
Khoảng mười câu tiếp theo đều là mấy câu cảm ơn, thậm chí Khánh Trần còn có thể tưởng tượng được tâm trạng kích động của đối phương lúc này.
Mãi đến câu cuối cùng:
"Ông chủ, lúc ta phát hiện mình phải xuyên qua còn nghĩ mình là nhân vật chính trong tiểu thuyết, luôn muốn che dấu bản thân, muốn trở nên lợi hại. Ta vì tham lam mà trộm dấu vàng thỏi, còn che giấu tin tức với ngài, tóm lại ta từng phạm phải rất nhiều sai lầm. Bây giờ ta mới hiểu, trên đời này làm gì có nhân vật chính, thế giới này không phải là tiểu thuyết, loại người không có chính kiến, cũng không có năng lực gì như ta có thể đi theo ngài là chuyện rất may mắn."
"Cảm ơn ngài, cho tới hôm nay, ngài còn tình nguyện giúp ta, vô cùng cảm ơn ngài."
Khánh Trần nhìn những lời cảm ơn này, sau đó trầm mặc rất lâu.
Thật ra đêm nay hắn ra tay trước mặt mọi người là chuyện rất mạo hiểm, nhưng khi hắn thấy Lưu Đức Trụ cõng mẹ mình, rồi thấy Lưu Hữu Tài khuyên con trai rời đi, cuối cùng hắn vẫn không thể nhịn được mà ra tay.
Nhưng chuyện hắn làm tối nay đã có kết quả, từ giờ trở đi Lưu Đức Trụ sẽ hoàn toàn trung thành với hắn.
Khánh Trần hơi xúc động, nếu nghĩ sâu hơn, tình cảm gia đình và tình người bày ra trong đợt hành động này thật sự rất cảm động. Sau đó hắn nghĩ đến mình, chỉ thu nạp mỗi một mình Lưu Đức Trụ đã tốn nhiều công sức như vậy.
Nhưng hắn nghĩ, có lẽ vì Lưu Đức Trụ là con người thật chứ không phải một hình nhân biết đi.
Khánh Trần bình thản trả lời:
"Nghỉ ngơi cho tốt."
Sau một lúc, tin nhắn từ Lưu Đức Trụ liên tục gửi tin tới:
"Ông chủ, bây giờ ta cảm thấy toàn thân đều rất nóng, bắt đầu từ trận chiến trong mưa to, ta luôn cảm thấy có một ngọn lửa muốn chui ra khỏi cơ thể, lại như bị một loại quy tắc nào đó ngăn lại, ngài biết ta bị làm sao không?"
Lúc này Khánh Trần đang nghĩ: Chỉ là ràng buộc từ quy tắc của thế giới này đi.
Cho nên Lưu Đức Trụ không thể thức tỉnh, Ương Ương cũng vậy!
Cho nên, nếu hắn hoàn thành khiêu chiến ở thế giới này, có thể mở khóa gien được không? Khánh Trần không thể xác định được, chỉ có thể thử rồi mới biết.
Đương nhiên, Khánh Trần không thể nói hắn không biết được, nếu không, chẳng phải hình tượng "ông chủ”cao thâm khó lường này sẽ sụp đổ sao.
Hắn dùng thái độ cao thâm khó lường, nói ra suy đoán của mình:
"Ngươi sắp chạm đến cánh cửa của giác tỉnh giả, nếu có thể giữ ngọn lửa trong lòng mình đến lần xuyên qua sau, ngươi có thể trực tiếp thức tỉnh ở thế giới trong, trở thành siêu phàm giả."
Lưu Đức Trụ nghĩ thầm, ông chủ quả nhiên là ông chủ, biết rất nhiều thứ.
Hắn cảm thấy mừng như điên, hắn sắp trở thành giác tỉnh giả sao?
"Ông chủ, ta phải làm thế nào mới có thể giữ được ngọn lửa trong lòng?”
Lưu Đức Trụ khiêm tốn hỏi.
Khánh Trần trầm tư một lát:
"Luôn giữ cảm xúc như lúc ngươi cảm thấy ngọn lửa."
“Lúc ấy ta nhìn thấy siêu phàm giả đang tạo một con sóng lớn, trong nội tâm vô cùng phẫn nộ. “
Lưu Đức Trụ không nhớ rõ lắm.
"Hãy duy trì cảm xúc này.”
Khánh Trần nói.
Nếu lần sau, lúc đối phương xuyên qua liền trở thành siêu phàm giả thì tốt quá. Nếu không được, hắn có thể nói là do ngươi không duy trì cảm xúc đó tốt.
Dù sao cũng chưa ai trải qua chuyện này.
"Ta hiểu rồi, ông chủ nghỉ ngơi sớm đi!”
Lưu Đức Trụ gửi xong tin nhắn liền nổi giận đùng đùng đẩy cửa đi ra ngoài từ phòng vệ sinh bệnh viện.
Sau một lúc, cái tên thiếu gia ăn chơi nào đó gửi tin nhắn thoại qua Wechat cho Lưu Đức Trụ:
"Trụ ca, ta nghe nói nhà ngươi xảy ra chuyện, mọi chuyện thế nào rồi?"
Lưu Đức Trụ gào vào điện thoại:
"Ta cũng không biết!"
Nghe xong tin nhắn, tên thiếu gia ăn chơi khó hiểu, ngươi không biết thì làm sao, rống lên làm cái gì.....
Không đợi hắn kịp phản ứng, Lưu Đức Trụ lại gửi tới một tin nhắn thoại, hắn gầm thét trong đó:
"Thật xin lỗi!"
Thiếu gia:
"???"
Mỗi lần đại ca nổi giận đều lễ phép như vậy!?