Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 311: Đụng Độ




Hôm nay đủ 200 KP mai mình bạo THÊM 10 CHƯƠNG, tổng cộng là 15 CHƯƠNG ạ!

---

Trận hỏa hoạn này xảy ra quá đột ngột, đến mức phần lớn người còn không kịp cầm ô. Giọt mưa dày đặc đập lên người mọi người. Mọi người ngẩng đầu nhìn khói đen bốc ra từ mái nhà, biểu cảm vừa bất lực lại mờ mịt.

Những người mang theo điện thoại di động vội gọi 119, người chưa kịp mang điện thoại di động chỉ có thể chờ i trong mưa.

Giờ phút này, Lưu Đức Trụ vừa cõng mẹ vừa quan sát bốn phía.

Bây giờ Lưu Đức Trụ không còn ngây thơ như trước nữa, hắn biết rõ có người phóng hỏa ép hắn đi ra, muốn thừa dịp hỗn loạn để giết hắn.

Thế nhưng, sát thủ đâu?

Bởi vì tòa nhà Hưng Long quá rộng nên có bốn cái cửa chính, hai cửa phụ.

Ngay trong thời tiết mưa to gió lớn này, sáu người mặc áo mưa màu đen đang lặng yên không tiếng động tiến vào tòa nhà từ một cánh cửa.

Mỗi đội họ đều có sáu người, dùng chiến thuật thẩm thấu đội hình để chậm rãi đi vào trong tòa nhà.

Ba người phía trước, hai người cánh bên, một người phía sau.

Dưới áo mưa màu đen, mặt của họ đều bị bao phủ dưới vành mũ, bàn tay của mấy tên sát thủ luôn để trong áo mưa, chắc chắn đang đặt trên báng súng hoặc chuôi dao.

Nước mưa họ bắn tung tóe khi rơi lên áo mưa của họ, phát ra tiếng lộp bộp.

Bọn sát thủ giẫm lên nước đọng, không bị cảnh tượng ồn ào bên cạnh quấy nhiễu.

Trong tiểu đội ở hướng tây, tên thủ lĩnh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, hắn quay đầu xem xét, nhưng không phát hiện có gì bất thường.

Cơ mà rất nhanh, tên thủ lĩnh thấy được điểm kì lạ ở đâu.

Hắn thầm đếm trong lòng, lặp đi lặp lại xác nhận những người đứng sau theo thứ tự là, 1, 2, 3, 4, 5, 6.

Không sai, là sáu người.

Cộng thêm hắn, thì là bảy người.

Con ngươi tên thủ lĩnh dưới vành mũ bỗng nhiên co rụt lại, dù mọi người đều mặc áo mưa màu đen giống nhau nhưng phía sau đội ngũ của bọn họ...lại có thêm một người!

Trong chốc lát, tên thủ lĩnh rút ra dao găm bên đùi rồi đi về phía sau, hắn đi qua đội hình chiến thuật, dao găm dưới lớp áo mưa chỉ về phía người cuối cùng!

Trên vành mũ áo mưa có giọt nước chảy xuống, theo hành động quay người của hắn mà tung tóe ra khắp nơi.

Bọn sát thủ phát hiện ra chuyện cũng nhao nhao tránh ra, chỉ có người đứng sau cùng là ở yên tại chỗ.

Không đúng!

Tên thủ lĩnh nhìn xuyên qua bóng tối thấy người đứng cuối cùng kia đã nhắm mắt chết tự bao giờ, trên vị trí lá lách ở bụng đối phương, chẳng biết từ lúc nào đã bị người ta đâm rách một lỗ to trên áo mưa.

Trước đó, tên sát thủ này luôn bị người khác điều khiển đi theo đội ngũ, cho đến khi tên thủ lĩnh phát hiện vấn đề, đối phương mới buông tay.

Đợi đến khi hắn ý thức được chuyện gì xảy ra, đã có người dùng chân đạp hắn từ bên cạnh.

Ầm một tiếng, cơ thể tên thủ lĩnh bay ra bên ngoài.

Phát đạp này rất mạnh, người bình thường chắc chắn không thể bộc phát được sức mạnh như vậy, tên thủ lĩnh cảm thấy mình như vừa bị xe tải đâm, xương cốt toàn thân đều sắp vỡ ra thành từng mảnh.

Hắn lại bị đá bên trái, mưa từ trên trời rơi xuống còn chưa kịp phủ kín quỹ tích bay lúc nãy của hắn, thế là một tầng nước mưa tựa như là bị người đâm thủng thành một cái hang hình người!

Trên không trung, tên thủ lĩnh xuyên thấu qua cái hang nhìn về phía hung thủ, một tia chớp uốn lượn trên trời cao, đốt sáng bầu trời đêm trong chớp mắt.

Tên thủ lĩnh ngạc nhiên phát hiện, khuôn mặt dưới vành mũ của hung thủ rất trẻ.

Trẻ đến nỗi làm cho người ta khó có thể tin được.

Chính là Khánh Trần.

Nhưng mà thứ quan trọng nhất làm cho thủ lĩnh không tiếp thu được là, lực chú ý của thiếu niên kia không còn ở trên người hắn, giống như đã phán định chính mình không còn khả năng chiến đấu.

Khánh Trần chợt lách người tránh thoát dao găm tấn công từ phía bên, trong nháy mắt liền đi ra sau lưng một người, thẻ bài poker giữa hai ngón tay của hắn lướt qua màn mưa, thẻ bài chỉ chỉ nhẹ nhàng lướt qua, cổ của tên sát thủ liền bị cắt đứt.

Nước mưa và máu làm đục ngầu cả một khoảng đất, cuối cùng không thể phân rõ đâu là nước mưa đâu là máu.

Ai cũng không biết tại sao một thẻ bài poker bằng giấy bình thường nhưng ở trong tay thiếu niên lại trở nên sắc bén như dao.

Không, còn sắc bén hơn nhiều so với dao.

Khánh Trần im lặng kéo theo thi thể tên sát thủ bị cắt yết hầu, chậm rãi đi về phía bên phải.

Bọn sát thủ im lặng đánh giá, thầm kinh ngạc.

Tên sát thủ kia nặng gần một trăm cân mà trong tay thiếu niên kia lại nhẹ nhàng như đang cầm một chai dầu ăn.

Ba tên sát thủ còn lại quay sang nhìn nhau, đây là siêu phàm giả!

Họ đồng thời đưa tay cầm lấy báng súng bên hông.

Thế nhưng, thân hình thiếu niên giấu ở phía sau thi thể, chỉ để lộ ra nửa mặt.