Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 3037: Vĩ Thanh 3




Khánh Trần suy nghĩ rồi nói:

“Thử xem sao.”

Trịnh Viễn Đông xoay người đối mặt với chiến trường:

“Trịnh Viễn Đông của tổ chức Côn Luân, Người Nhà số 129 thuộc Nhà Vàng của Hội Phụ Huynh, Trịnh Viễn Đông, tại đây hỏi các ngươi bằng lòng vào Thần điện anh linh, tiếp tục hoàn thành sự nghiệp còn dang dở không?”

Tứ Nguyệt:

“?”

Nhiều người tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, bọn họ không hề biết Trịnh Viễn Đông đạt được danh hiệu thành viên Nhà Vàng ở phương bắc, hơn nữa thứ hạng còn khá cao...

Chiến trường yên tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi, thế nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.

Mọi người không biết thành viên Hội Phụ Huynh có ủng hộ Trịnh Viễn Đông không, hay là những vong hồn ấy đã tan biến cùng với đội quân xác sống rồi.

Một giây, hai giây...

Mười giây sau, trong chiến trường vắng lặng, một bóng người màu vàng kim đột nhiên xuất hiện giữa hư không, Tiểu Nhị cười nói:

“Ông chủ, ngươi phải thăng cấp cho ông chủ Trịnh lên Nhà Đen đi.”

Hắn vừa dứt lời thì những bóng hình vàng kim khác lục tục hiện ra, dần dần hợp lại thành biển vàng lấp lánh.

Thành viên Côn Luân, thành viên Hội Phụ Huynh, ai nấy đều trưng ra vẻ tươi cười, nhộn nhịp như ăn Tết.

Có người lớn tiếng cười nói:

“Ta còn tưởng đời mình kết thúc rồi chứ, không ngờ vẫn có thể sống lại bằng cách này!”

Còn có người hô to:

“Khoan khoan, di thư ta viết cho người nhà trước khi đến đây chưa gửi đi đấy chứ? Trong di thư ta viết nhiều bí mật lắm, toàn là những chuyện không thể nói lúc còn sống, đừng để vừa sống lại đã phải đội quần chịu nhục chứ…”

“Ha ha ha, có phải ngươi viết vị trí giấu quỹ đen trong di thư cho vợ không?!”

Phong cách bỗng dưng thay đổi, không ai ngờ sự việc lại chuyển biến theo hướng này.

Nhưng đàn ông của Hỏa Đường, người khổng lồ, tộc nhân Liên tộc, chiến sĩ của đội quân ảnh tử không có cách nào xuất hiện.

Trịnh Viễn Đông hít sâu một hơi:

“Cảm ơn sự tin tưởng của mọi người.”

Khánh Trần cũng lộ vẻ xúc động, hắn trịnh trọng nói cảm ơn với Tam Nguyệt:

“Cảm ơn… Nhưng chẳng phải các ngươi cần phải thu dụng vật cấm kỵ và siêu phàm giả để tránh cho khu cấm kỵ bao phủ thế giới sao?”

Tam Nguyệt nhìn tộc người khổng lồ, nàng im lặng một lát rồi nói:

“Tân nhân loại đã xuất hiện, mồi lừa của nhân loại sẽ không bị dập tắt bởi khu cấm kỵ. Nhân loại như ta chẳng qua là giống loài bị thế giới đào thảo, Tòa án cấm kỵ bọn ta tôn trọng sự thay đổi của trật tự giống loài, về sau ta sẽ lựa chọn vài người khổng lồ làm thành viên của Tòa án cấm kỵ, hy vọng ngươi không ngăn cản.”

Khánh Trần:

“...”

Hắn nhìn anh linh có mặt khắp nơi, lớn tiếng nói:

“Hiện nay chiến tranh vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, dân chúng ở hơn mười thành phố của Trung Nguyên vẫn còn đang chịu khổ dưới sự thống trị của ngụy quân, lúc trước chúng ta đã hứa với bọn họ một ngày nào đó sẽ trở về đánh đuổi ngụy quân, bây giờ là lúc thực hiện lời hứa đó. 120 mật thược chi môn, chúng ta chia mười hướng, mau chóng giải phóng toàn bộ Liên Bang, tốc chiến tốc thắng!”

Lúc này Hỏa Đường đã thu dọn xong chiến trường, bọn họ khiêng thi thể của tộc nhân rút khỏi nơi này, chuẩn bị trở về núi tuyết Tây Nam.

Tần Dĩ Dĩ đi đầu, nàng chỉ quay đầu nhìn thoáng qua Khánh Trần và Ương Ương đứng trong đám đông, sau đó dứt khoát rời đi.

Trước khi đi, đại trưởng lão của Hỏa Đường còng lưng đi đến trước mặt Khánh Trần:

“Khi nào chiến tranh hoàn toàn chấm dứt, hãy đến Hỏa Đường một chuyến.”

Khánh Trần khó hiểu.

Đại trưởng lão nói:

“Trước khi bọn ta tham gia chiến tranh, thần linh từng truyền chỉ dụ, nếu ngươi thành thần thì mời ngươi đi một chuyến, hắn có nhiều chuyện muốn cho ngươi biết.”

Khánh Trần suy tư, hắn có cảm giác thần của Hỏa Đường không đơn giản:

“Ta sẽ đi.”

Đại trưởng lão nhìn bóng lưng trầm lặng của Tần Dĩ Dĩ, cuối cùng thở dài một hơi rồi đi theo đội ngũ của Hỏa Đường.

Những người đàn ông của Hỏa Đường toàn thân nhuốm máu đi trên mảnh đất mênh mông, như bị họa vào bức tranh sơn dầu với gam màu đậm.

Sau đó, Khánh Kỵ mở ám ảnh chi môn, thay Hội Phụ Huynh mang mật thược chi môn đến từng thành phố được chỉ định, giúp bọn họ hoàn thành cuộc tấn công chớp nhoáng cuối cùng.

Vô số hình bóng màu vàng đi qua mật thược chi môn, mang đến hy vọng cho từng thành phố.

Ương Ương nhìn Khánh Trần:

“Ngươi thì sao? Ngươi đến thành phố nào?”

Khánh Trần nói:

“Ngươi mang một đội đến thành phố số 7 của Trần thị, ta và các ngươi cùng nhau giải quyết mối đe dọa cuối cùng của gia tộc này...Và ta muốn đi xem nơi Zard hy sinh với ông chủ Trịnh, để xem có thể cứu vãn được không.”

Ương Ương hỏi:

“Hẳn là ngươi cũng không thể đi qua mật thược chi môn đúng không?”

Khánh Trần suy nghĩ, rồi trả lời:

“Đúng vậy, chắc không đi bằng mật thược chi môn được. Nhưng không sao, tự ta có cách.”

Ương Ương bước vào mật thược chi môn:

“Ta chờ ngươi ở thành phố số 7.”

Nhưng ngay sau đó, Khánh Trần bỗng dùng Thần Thiết lao lên không trung, một tia sáng chói lóa kéo dài mấy nghìn cây số, như một dải cầu vồng vượt qua không gian và thời gian, trong nháy mắt đã đến bên ngoài thành phố số 7!

Ngay khi Khánh Trần thoát ly tia sáng, Ương Ương cũng vừa mới bước ra từ mật thược chi môn.

Ương Ương ngạc nhiên tán thán:

“Hiện giờ Thần Thiết của ngươi giống như phép lạ ấy.”

Nhưng Khánh Trần không trả lời, hắn chỉ cau mày trầm tư.

Đại Vũ được Trịnh Viễn Đông đỡ ra khỏi mật thược chi môn, hắn nhìn Khánh Trần và hỏi:

“Sao thế?”

Bỗng nhiên Khánh Trần quay đầu hỏi:

“Các ngươi...Có nghe được tiếng tim đập dưới lòng đất không?!”

Đại Vũ lập tức triệu hồi tranh của mình ra như phát điên và bắt đầu đào đất!