Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 3026: Đoạn Đường Cuối 41




Tiếp theo La Vạn Nhai chỉ vào một người khác:

“Ngươi, ba của ngươi đánh chết mẹ ngươi, trước kia ngươi là một kẻ ham ăn làm biếng, nhưng trong hành trình bảy nghìn cây số, ngươi vẫn luôn giúp đỡ người khác. Tìm được cái ăn sẽ để phần phụ nữ và người bệnh trước, còn mình thì không nỡ ăn nhiều một miếng.”

La Vạn Nhai lớn tiếng nói:

“Ta, La vạn Nhai, trước kia là kẻ lang thang, dường như cả đời đều đang chạy trốn, nhưng bây giờ ta đứng ở đây chiến đấu cùng với các ngươi. Thế giới này không công bằng, chúng ta không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, chúng ta không thể lựa chọn số phận nửa đời trước, nhưng chúng ta có thể lựa chọn khi nào thay đổi, lựa chọn khi nào chết đi.”

“Tuy thất bại bám theo chúng ta suốt cuộc đời, nhưng chúng ta có thể lựa chọn tư thế khi thất bại.”

“Ta không tin đêm trường kéo dài vô tận, vìhọBó đuốc đang ở trong tay chúng ta.”

Các thành viên Hội Phụ Huynh dần dần ngừng khóc lóc, họ quật cường lau nước mắt trên mặt, tất cả mọi người đã bình tĩnh lại.

La Vạn Nhai không hề trốn sau lưng người khổng lồ nữa, mà hắn đi đến phòng tuyến, ra bên ngoài, gào lên:

“Giết!”

Tuyết rơi xuống giữa màn đêm vùng cực, cùng dải cực quang trên bầu trời tôn lên nhau.

Tiểu Ngũ nhìn trận tuyết này, bỗng chốc ngẩn ngơ:

“Đẹp quá, mấy người Tiểu Nhị không thấy được thật là đáng tiếc. Trước khi chết chúng ta được xem cực quang, xem một trận tuyết, hình như cũng không tệ.”

Đội quân xác sống đã lao xuống dốc núi, đội quân mới là tổ hợp thi thể của thú binh, thành viên Hội Phụ huynh và người khổng lồ, dưới sự khống chế của quyền trượng xác sống, hơn bốn nghìn người khổng lồ trở thành át chủ bài chân chính.

Trong cơn sục sôi tuyệt vọng và phẫn nộ, bỗng có tiếng còi hơi cổ xưa vọng lại từ phương xa.

La Vạn Nhai quay ngoắt lại, trông thấy một con tàu hơi nước màu đen đang chạy băng băng trên sườn núi xa xa.

“Đó là…”

“Ông chủ Trịnh!”

“Ông chủ Trịnh đến rồi!”

Tiểu Thất định reo hò, nhưng hắn phát hiện họng mình đã khàn đến mức mất tiếng, hoàn toàn không thốt ra được, chỉ có thể phát ra những âm tiết đơn giản nhất.

Hắn nhận thấy nước mắt mình vô thức chảy xuống, không phải vì đau khổ, mà đó là những giọt nước mắt vui mừng!

Trận chiến kéo dài quá lâu, lâu đến mức mọi người có cảm giác mình đã ở địa ngục suốt 100 năm.

Bây giờ, một tia sáng rọi xuống địa ngục, hóa ra mọi khổ cực họ phải chịu không hề uổng phí.

Ngay sau đó, đoàn tàu hơi nước chạy men theo sườn núi, “cán chết” đội quân xác sống đang không ngừng xuất hiện kia!

Hồi trước đoàn tàu này còn có thể đâm thủng mãng xà khổng lồ ở phía nam, bây giờ nghiền nát mấy binh lính của đội quân xác sống cũng chỉ là chuyện cỏn con.

Đầu tàu phun khói đen, phát ra tiếng còi rít đu dương!

Đoàn tàu hơi nước xuyên qua chiến trường, cuối cùng dừng lại trước phòng tuyến.

Các thành viên Hội Phụ Huynh chưa kịp chúc mừng vì sự tụ hội vĩ đài này thì cửa tàu mở ra, Lộ Viễn và một nhóm bóng dáng màu vàng khiêng 120 cánh cửa sắt xuống tàu.

La Vạn Nhai khó hiểu, hỏi:

“Định làm gì thế?”

Tiểu Thất, Tiểu Ngũ cũng giật mình.

Trước đó, họ biết ông chủ Trịnh mang đi gần như toàn bộ Chân Thị Chi Nhãn, điều này có nghĩa là trên chiến trường không có nhiều Chân Thị Chi Nhãn để mở mật thược chi môn.

Không có mật thược chi môn, tính cơ động của Hội Phụ Huynh suy giảm, bằng không lúc trước người khổng lồ đánh thắng ở mặt trận A3 xong thì người ở bên mặt trận A5 có thể đập nát mật thược chi môn đưa họ đến đây luôn.

Vì không có Chân Thị Chi Nhãn, mọi người đành phải từ bỏ chiến thuật chi viện này.

Nhưng họ khá tò mò rốt cuộc ông chủ Trịnh mang Chân Thị Chi Nhãn đi là để làm gì.

Bây giờ, 120 cánh mật thược chi môn đã ở đây.

Thời gian như bị bấm nút tạm dừng.

Mọi tiếng ồn trên thế giới như biến mất.

Mọi người dõi mắt nhìn từng mật thược chi môn.

Bỗng chốc, anh linh Trương Tiểu Mãn của quân Tây Bắc xuất hiện ở cửa và gào lên:

“Giết!”

“Giết!”

“Giết!”

Tiếng “giết” vang vọng trên chiến trường rộng lớn.

Từng bóng dáng màu vàng lao ra từ sau cánh cửa, những anh linh ấy di chuyển chỉnh tề, giữa chiến trường hỗn loạn cũng không hề lộn xộn, như những đơn vị bộ đội chính quy.

“Những người này là…?”

La Vạn Nhai vô cùng kinh ngạc:

“Họ chiến đấu có tổ chức, mạnh hơn Hội Phụ Huynh chúng ta nhiều, các ngươi xem, mỗi một tiểu đội không cần thiết bị liên lạc, mà họ chỉ cần truyền mệnh lệnh cho nhau là đủ rồi.”

Không ai biết rằng, sau khi quyết chiến với Linh, đội quân Tây Bắc đã quy ẩn.

Thế giới hòa bình, nhưng họ vẫn giữ thói quen tổ chức hội thao, huấn luyện, duyệt binh, thậm chí còn tiến hành diễn tập quân sự trong khu cấm kỵ số 001.

Họ huấn luyện bản thân suốt một nghìn năm, chỉ để chờ đợi một cuộc chiến cần họ, không biết khi nào, không biết ở đâu.

Thực lực trung bình của những anh linh này là cấp B theo cấp bậc của Nhâm Tiểu Túc, trước khi Nhâm Tiểu Túc trở thành thần họ chỉ đến cấp D.