Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 3023: Đoạn Đường Cuối 38




Lão gia tử suy nghĩ rồi nói:

“Thế thì đúng là đáng tiếc.”

Tông Thừa cười:

“Lão gia tử, sắp thấy được kết quả sau cùng rồi, chúng ta cùng nhau ngồi đây chờ đợi thôi...Một ván nữa chứ?”

“Ván nữa.”

Trong thế giới sương mù màu xám, Khánh Trần cứ đi mãi, nơi này giống như không có tận cùng, ngoại trừ sương xám thì cũng chỉ có bức tường trong suốt.

Màn sương tựa hồ vô cùng vô tận, còn hắn là lữ khách cô độc, không biết đường về nhà.

“Nơi này là...”

Khánh Trần suy tư:

“Nơi này là thế giới ý thức của ta?”

Bỗng nhiên hắn nhận ra, ý chí bất khuất của các thành viên Hội Phụ Huynh như một chiếc chìa khóa, cuối cùng đã giúp hắn thấy được căn nguyên của phong ấn, bức tường vô hình là xiềng xích phong ấn của hắn.

Đằng sau bức tường vô hình có lẽ chính là ý chí tinh thần mà hắn muốn lén lút mang ra khỏi thế giới ban đầu.

Hắn dừng bước, lại đập mạnh lên bức tường vô hình ấy, những tiếng rầm rầm đinh tai nhức óc dần dần vang vọng trong thế giới sương mù.

Nhưng dù thử cách nào thì bức tường vẫn không hề hấn gì.

Khánh Trần mệt mỏi ngồi tựa vào tường, nhìn thế giới sương mù màu xám vô tận trước mặt.

Hắn không biết cởi bỏ phong ấn kiểu gì, thậm chí không biết bây giờ phải rời khỏi thế giới sương mù này bằng cách nào, dường như hắn bị nhốt ở đây rồi.

Nhưng đột nhiên, Khánh Trần nghe thấy giọng Tiểu Thất vang lên bên tai:

“Thử thêm lần nữa!”

Những người chịu ảnh hưởng bởi hắn đang ảnh hưởng lại hắn ở điểm bắt đầu.

Khánh Trần ngẩn người, sau đó chậm rãi đối mặt với bức tường vô hình, bắt đầu đập tường.

Tuy không có tác dụng gì nhưng Khánh Trần vẫn không từ bỏ.

Bên ngoài thế giới ý thức, Tiểu Thất thấy Khánh Trần đột nhiên nhắm mắt lại, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Dù thú binh đã lao đến trước mặt, Khánh Trần dường như vẫn không phát hiện.

Tiểu Thất nhận ra điều gì đó, hắn quay đầu lại hô to:

“Lão La, đưa ông chủ đi, có lẽ hắn đang đột phá phong ấn! Đưa hắn đi, đừng để hắn bị thương!”

La Vạn Nhai chạy đến cõng Khánh Trần, nhưng hắn chỉ lùi lại một khoảng rồi giao Khánh Trần cho Hồ Tĩnh Nhất:

“Cõng sư phụ ngươi đi, bảo vệ hắn! Nếu bọn ta không giữ được phòng tuyến được thì ngươi chạy đi, chạy được bao xa thì chạy!”

Nói rồi La Vạn Nhai lại xông về phía tiền tuyến, ngăn cản sự tân công của đội quân xác sống cùng các thành viên của Hội Phụ Huynh.

Thế tấn công của đội quân xác sống quá mãnh liệt, giống như khi ngươi mãi mới vượt ải, còn chưa kịp hồi máu, bổ sung mana, trị thương, kết quả ngay lập tức phải chơi phó bản siêu khó, bắt đầu chơi lại từ đầu.

Thành viên Hội Phụ Huynh lần lượt hy sinh, đàn ông của Hỏa Đường cũng chết hơn phân nửa.

Mà đội quân xác sống vẫn đông nghìn nghịt.

Nếu quan sát từ trên không thì có thể thấy đội quân xác sống trải dài trong phạm vi mười km, trước mặt họ, trận địa phòng ngự cuối cùng giống như một hòn đảo hoang giữa biển khơi.

Tần Dĩ Dĩ cầm hắc đao chém không nương tay, bất kỳ xác sống nào chạm vào lưỡi đao là sẽ bị phân giải ngay lập tức.

Gia Thố Thần Tử luôn đi sau lưng nàng, hắn nhìn bóng lưng oai hùng trước mặt, chợt nhớ tới lần đầu tiên mình thấy thiếu nữ cứng cỏi này ở núi tuyết.

Ngày đó họ đi săn về, Gia Thố Thần Tử ở trên xe thấy Tần Dĩ Dĩ co ro trong đống tuyết, bèn lớn giọng hỏi:

“Sao ngươi lại đến đây?”

Tần Dĩ Dĩ không nói gì mà chỉ trừng hắn bằng ánh mắt ngang bướng, như đang nhìn một kẻ xấu xa trên hoang dã.

Cả đời này hắn không thể nào quên được ánh mắt quật cường ấy, nó tựa như đóa hoa nở rộ vĩnh hằng trên núi thánh.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Gia Thố Thần Tử thích đi theo bên cạnh Tần Dĩ Dĩ.

Tần Dĩ Dĩ muốn đến khu cấm kỵ số 8, hắn liền theo đến khu cấm kỵ số 8.

Tần Dĩ Dĩ muốn đến phương bắc cứu Khánh Trần, hắn liền đi theo cứu Khánh Trần.

Đột nhiên, một bóng áo đen lao ra từ đội quân xác sống, đầu của đối phương đã bị Vương Tiểu Cửu chặt đứt, thế nhưng vẫn có thể tìm ra Tần Dĩ Dĩ một cách chính xác ở phòng tuyến và xông đến tân công nàng trong sự che chở của đội quân xác sống!

“Cẩn thận!”

Gia Thố Thần Tử vừa chạy lại gần vừa la to.

Nhưng thi thể của lão quái vật Người Xem Mệnh quá nhanh, Gia Thố Thần Tử phẫn nộ gào lên và biến ra pháp tướng thần ngưu của mình đâm về phía đối phương, song thi thể của lão quái vật dường như đã biết trước được điều này, hắn chỉ lùi về sau một bước tránh né pháp tướng thần ngưu.

Ngay sau đó, lão quái vật Người Xem Mệnh lại nhào lên.

Tuy nhiên, trong giây lát né tránh ấy cho Gia Thố Thần Tử cơ hội chạy đến sau lưng Tần Dĩ Dĩ.

Chỉ trong nháy mắt, bàn tay xương trắng hếu của lão quái vật đâm vào trái tim của Gia Thố Thần Tử.

Gia Thố dốc chút sức lực cuối cùng, hai bàn tay nắm lấy xương cổ tay của đối phương, đẩy hắn vào trong đội quân xác sống.

Gia Thố Thần Tử muốn quay đầu lại nhìn xem Tần Dĩ Dĩ có quay lại nhìn mình không, nhưng hắn đã không còn sức nữa.