Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 3019: Đoạn Đường Cuối 34




Cuộc chiến tranh với đại lục phía Tây kéo dài hai, ba tháng, Người Xem Mệnh tổng cộng mới lấy ra chưa đến hai mươi vật cấm kỵ, những món còn lại ở nơi nào?!

Hơn nữa, đến tận lúc này công tước Phong Bạo vẫn chưa xuất hiện.

Khánh Trần thoát khỏi trạng thái siêu trí nhớ có sẵn trong huyết mạch, hắn nhìn thấy các thành viên Hội Phụ Huynh hoan hô chúc mừng, có người khàn giọng hét to để xả hết cảm xúc tích tụ lâu ngày, có người ngã ngồi dưới đất gào khóc.

Khánh Trần bỗng lớn tiếng hô:

“Thu nhỏ đội hình! Lại gần ta, không chúc mừng nữa, cuộc chiến còn chưa kết thúc!”

Hắn không xác định rốt cuộc Người Xem Mệnh chuẩn bị kế hoạch gì nữa, nhưng bây giờ chắc chắn không phải là thời điểm chúc mừng.

Khi hắn hô to, các thành viên của Hội Phụ Huynh dừng lại nhìn hắn, Tiểu Thất hỏi:

“Sao vậy ông chủ?”

“Trở lại bên trong phòng tuyến cuối cùng đi, nhanh lên!”

Khánh Trần không kịp giải thích.

Tất cả thành viên Hội Phụ Huynh đều trầm mặc, họ bình tĩnh trở lại trạng thái chiến đấu, những người vừa khóc lóc dằn lại cảm xúc, lau nước mắt và đứng dậy!

Phía bắc bên ngoài chiến trường.

Công tước Phong Bạo cao to khoác áo choàng đen đứng trên đỉnh núi, hắn nhắm mắt, như đang cố gắng cảm nhận điều gì đó.

Cách đó không xa, mười hai Người Xem Mệnh cũng mặc áo choàng đen đứng yên lặng chờ đợi.

“Số phận bị che khuất, thậm chí trong số các ngươi còn có người có thể nhìn thấy số phận hầu tước ở Phượng Hoàng Thành cách đây vạn dặm, mà ta lại không nhìn thấy những chuyện xảy ra ngay bên cạnh mình.”

Công tước Phong Bạo nói một cách bình tĩnh:

“Ta đoán, có một sự tồn tại đặc biệt nào đó đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, số phận xung quanh hắn đều biến mất...Khánh Trần.”

Công tước Phong Bạo nói ra nguyên lý che khuất số phận của Khánh Trần: Khánh Trần là sự tồn tại thoát ra khỏi thế giới này, lấy hắn là trung tâm và trường lực sinh mệnh của hắn là bán kính, trong vòng 100 km không có ai có thể nhìn trộm số mệnh của khu vực này.

Khánh Trần giống như có được vầng sáng che đậy số phận, hắn đi tới đâu, vầng sáng này sẽ bao phủ nơi đó.

Bên ngoài vầng sáng, chỉ có số phận liên quan đến hắn sẽ trở nên mơ hồ, giống như bị làm mờ.

Bên trong vầng sáng, tất cả đều biến mất.

Một Người Xem Mệnh thấp giọng nói:

“Hắn đã vượt lên cảnh giới bán thần rồi sao…”

“Vậy hắn đã là chân thân rồi.”

Công tước Phong Bạo đáp lại một cách lạnh nhạt:

“Không sao, hôm nay là ngày diệt thần.”

Hắn giương mắt lên nhìn, trên đỉnh núi sau lưng 12 Người Xem Mệnh, từng vật cấm kỵ được sắp xếp theo thứ tư, có tủ quần áo, có đồng hồ, có vòng tay, có mũ phù thủy, có tai nghe, có đầu lâu của nhân loại, còn có nhãn cầu được đặt trong bình.

Tổng cộng 258 vật cấm kỵ, có những vật cấm kỵ từng xuất hiện trong xã hội đại lục phía Tây và được mọi người biết đến, ví dụ đôi mắt có thể cấy ghép cho người bình thường, giúp đối phương có năng lực nhìn xuyên thấu; ví dụ mũ phù thủy, khi đội nó lên đầu thì có thể nghe thấy suy nghĩ của người khác; hay vòng tay biến cơ thể thành kim cương khi đeo.

Và cũng có những vật cấm kỵ chưa từng xuất hiện trên đời, chúng vẫn luôn bị giấu trong hoàng cung ở Trung tâm Vương Thành.

Một Người Xem Mệnh giơ một chiếc quyền trượng dài khoảng 2 mét lên, quyền trượng như những chiếc xương trắng đan vào nhau, trên đỉnh quyền trưởng là hai cánh tay bằng xương giơ cao, dường như có thứ gì được đặt trên đó, nhưng giờ thì không thấy đâu.

Một Người Xem Mệnh khác thì cầm chiếc đầu lâu trong số 258 vật cấm kỵ đưa cho công tước Phong Bạo.

Công tước Phong Bạo cầm lấy quyền trượng, rồi đặt đầu lâu lên đỉnh quyền trượng, rắc một tiếng, bây giờ nó mới là một chiếc quyền trượng hoàn chỉnh.

Hắn gõ mạnh quyền trượng lên mặt đất.

Vù vù, ngọn lửa màu xanh lá bùng cháy trong hộp sọ, ánh lửa chập chờn liên tục trong hốc mắt.

Đầu lâu há miệng ra và rít vào một hơi, 256 vật cấm kỵ còn lại trên mặt đất hóa thành bột phấn, bay vào miệng nó.

Đại lục phía Đông có nhiều vật cấm kỵ vô cùng khủng bố, ví dụ như vật cấm kỵ ACE – 002 Bàn Cờ Thiên Địa, phải hiến tế 3610 người mới có thể sở hữu nó.

Còn vật cấm kỵ trong tay công tước Phong Bạo cần phải hiến tế 256 vật cấm kỵ mới hoàn thành điều kiện thu dụng!

Thảo nào hoàng tộc lại yêu cầu bốn công tước tiến cống vật cấm kỵ, Người Xem Mệnh chờ đợi rất lâu để thu dụng chiếc quyền trượng đáng sợ này.

Ngay sau đó, ngọn lửa trong đầu lâu bốc cháy mãnh liệt, đôi mắt nó tỏa sáng, bầu trời thay đổi, một dải ánh sáng màu xanh lá uốn lượn xuất hiện trên bầu trời, khu vực 100 km xung quanh như chìm trong đêm vùng cực vĩnh hằng, cực quang phủ kín không trung.

Hai mắt của công tước Phong Bạo cũng chuyển sang màu xanh lá, hắn đứng ở chân núi nhìn về phương xa:

“Hỡi những Người Xem Mệnh, đến chiến trường thôi, chinh phục thế giới này hoàn toàn.”

Trên mặt trận A1, Tứ Nguyệt của Tòa án cấm kỵ đang thu dụng thi thể, nếu không thu dụng thì sau trận chiến này toàn đại lục phía Đông sẽ biến thành khu cấm kỵ.

Bầy quạ mặc áo vải lanh bận rộn tới lui, đột nhiên Tứ Nguyệt kinh hãi hét “á” lên:

“Chuyện gì thế này?!”

Ngũ Nguyệt tò mò nhìn sang:

“Sao đấy?”

Tứ Nguyệt ngập ngừng:

“Hình như cái xác này vừa động đậy, mà không phải chỉ có mỗi nó!”

“Không thể nào, tất cả đã chết hết rồi mà.”

Ngũ Nguyệt tỏ vẻ nghi ngờ.

Nhưng khi họ đang nói chuyện thì thi thể chiến sĩ thú nhân đã chết bỗng nhiên động đậy, ngay sau đó chúng chậm rãi đứng dậy.

Miệng vết thương thối rữa, thân thể bê bết máu đen, thế nhưng vẫn không hành động của chúng.

Không chỉ có vậy, các thành viên Hội Phụ Huynh vốn đã tử trận cũng lần lượt bò dậy, trong ánh mắt của họ không hề có một chút tình cảm nào, cho dù bụng bị mổ ra vẫn có thể hoạt động như khi còn sống.

Tứ Nguyệt, Ngũ Nguyệt gào lên:

“Không ổn rồi, mau rút lui khỏi chiến trường, có nguy hiểm!”