Một sĩ quan Khánh Thị giới thiệu với Tiểu Nhị của hội Phụ Huynh:
"Bên ngoài là bãi mìn, một khi tiếng sấm đầu tiên vang lên, có nghĩa là kẻ thù chỉ còn cách chúng ta 12 km. Sau khi đội quân Thú Nhân đến, hoặc là phải đi đường vòng hoặc phải trả cái giá đắt nếu đi thẳng qua đây. Theo tính toán của chúng ta, mìn phản bộ binh có thể sát thương và giết chết chúng."
Tiểu Nhị hỏi:
"Cho hỏi bán kính sát thương của quả mìn là bao nhiêu?"
Sĩ quan Khánh Thị giải thích:
"12 mét, nhưng nếu quá 3 mét thì không thể thực hiện được!"
Tiểu Nhị nghiêm túc ghi chép trong khi các sĩ quan Khánh Thị trả lời từng chi tiết từng câu hỏi, mọi người đều biết rằng hội Phụ huynh là đội quân chủ lực của gia chủ Khánh Trần, và sẽ không có ai nhàn rỗi coi thường việc hội Phụ huynh thiếu tố chất quân sự.
Hơn nữa thực lực trung bình của người ta là C, toàn bộ trận địa đều nhờ vào hội Phụ Huynh bảo vệ, nếu đã cùng một chiến hào thì chính là huynh đệ.
Đúng lúc này, Tiểu Nhị đột nhiên ló đầu ra kiểm tra tình hình bên ngoài chiến hào, hắn kinh ngạc nói:
"Đội quân Thú Nhân có khả năng sẽ gỡ mìn? Ý ta là, địa trận bãi mìn của chúng ta liệu có thất bại?"
Sau khi Khánh Trần cướp được vùng đất cấm số 001, Kình Đảo đã có thêm một số loại trái cây thực vật chiến lược, chẳng hạn như quả mâm xôi đỏ giúp tăng khứu giác, ăn 18 quả thậm chí có thể phóng đại khứu giác của con người lên 1500 lần, có thể so sánh với khứu giác của một con khuyển!
Một cơn gió vừa mới thổi qua, Tiểu Nhị rõ ràng ngửi được một mùi tanh không nên tồn tại!
Sĩ quan Khánh Thị thắc mắc:
"Không thể nào, chúng ta vẫn đang đề phòng tin tặc đột nhập, không sử dụng mìn cảm ứng điện tử, mà tất cả đều là mìn áp lực có cấu trúc cơ học, chỉ cần dùng lực 80kg giẫm lên chúng thì chúng chắc chắn sẽ phát nổ trực tiếp, trừ phi…”
Tiểu Nhị hỏi:
"Trừ phi cái gì?"
Sĩ quan Khánh Thị nói:
"Trừ phi chúng có thể âm thầm gỡ bỏ tất cả các quả mìn."
Ngay sau đó, Tiểu Nhị đột nhiên thu đầu lại và gầm lên trong chiến hào:
"Quân địch tấn công! Chuẩn bị chiến đấu!"
Sĩ quan Khánh Thị không hoài nghi hắn khai báo giả tình hình quân sự, nhưng vẫn nghiêm túc hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Nhị vội nói:
"Ta ngửi thấy một mùi thúi kỳ lạ, là mùi phân và máu trộn lẫn với nhau, mùi cực kỳ lạ. Ta đoán quân đoàn Thú Nhân đã xuất hiện cách chiến hào 6 km, và chúng đang lặng lẽ đi qua khu vực bãi mìn, bãi mìn của chúng ta thất bại rồi.”
Khoảng cách tầm nhìn để quan sát đường chân trời là khoảng 5 km, vì vậy đến lúc này họ vẫn chưa thấy bóng dáng của quân đoàn Thú Nhân nhưng Tiểu Nhị chắc chắn rằng quân đoàn Thú Nhân đã đến.
Các sĩ quan Khánh Thị cầm thiết bị liên lạc, toàn bộ trận địa nhanh chóng tập hợp lại, các thành viên của hội Phụ Huynh và binh sĩ của Khánh Thị đang nghỉ ngơi tại chỗ đều tiến vào trạng thái chiến đấu!
Tiểu Nhị nhìn sĩ quan Khánh Thị:
"Người là người chuyên nghiệp, ngươi không nghi ngờ phán đoán của ta sao?"
Sĩ quan Khánh Thị lắc đầu:
"Các ngươi trèo đèo lội suối suốt bảy ngàn cây số, không phải tới đây để đùa giỡn với ta, ta tin tưởng các ngươi!"
Trên tuyến phòng thủ đầu tiên, tất cả các lực lượng phòng thủ lặng lẽ quan sát bên ngoài chiến hào.
Lúc này là sáng sớm, buổi sáng mùa thu vẫn còn sương mỏng, nhưng dần dần mọi người đều có thể thấy xa xa có những bóng người cao lớn dày đặc, từ trong sương mù chậm rãi đi tới giống như hàng vạn con sói dũng mãnh đi theo đàn.
Không ai biết quân đoàn Thú Nhân này đã bỏ qua các bãi mìn như thế nào!
Mọi người tận mắt chứng kiến sự thật này thì tâm trạng nhanh chóng rơi xuống đáy vực, bãi mìn là chỗ dựa lớn nhất của họ, nếu quân đoàn Thú Nhân thuận lợi vượt qua bãi mìn vậy thì tỷ lệ thương vong của họ sẽ đạt đến mức độ kinh hoàng.
Phải biết rằng mặc dù hội Phụ Huynh có hơn 100.000 người ở tuyến phòng thủ, nhưng thể lực của các thú binh vẫn cao hơn so với các binh sĩ di truyền cấp A bình thường, không cẩn thận sẽ phải bị thương nặng.
Nếu thành viên hội Phụ Huynh cấp B muốn đối phó với thú binh thì ít nhất phải có sáu người đồng thời vây công mới có cơ hội chiến thắng.
Nếu tính như vậy thì lỗ hổng trong phòng tuyến vẫn là 300.000 đến 400.000 người...
Các binh sĩ Khánh Thị sắc mặt nặng nề nhìn về phía các thành viên hội Phụ Huynh thì phát hiện những người này không có chút nào hoảng hốt và vẫn thản nhiên nằm cạnh hắn ngoáy mũi.
“Các ngươi không lo lắng sao?”
Binh sĩ Khánh Thị buồn bực hỏi.
Các thành viên của hội Phụ Huynh xoa các ngón tay vào nhau, vo những viên gỉ mũi thành những quả bóng nhỏ và ném chúng ra ngoài:
"Lo lắng chứ..."
Binh sĩ Khánh Thị ngạc nhiên:
"Dáng vẻ ngươi thế này chẳng có chút gì là lo lắng!"