Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2994: Đoạn Đường Cuối 9




Khánh Trần cúi đầu, một vài ký ức quay trở lại...Đúng rồi, đây là đài phát thanh phủ sóng toàn bộ mà hắn đã từng chuẩn bị cho vật cấm kỵ nào đó.

Nhưng hắn không ngờ, máy thu thanh hắn để lại trước kia nay lại trở thành công cụ liên lạc quan trọng cho công cuộc phản chiến sau lưng địch.

Dường như quân địch cũng không thể ngờ được trong Hội Phụ Huynh còn có người sử dụng món đồ cũ kỹ như vậy.

Khánh Trần suy nghĩ rồi nói:

“Ta phải đi, các ngươi bảo trọng! Tin tưởng ta, mọi thứ sẽ tốt lên!”

Hắn xoay người đi ra ngoài, sau đó tìm kiếm từng căn phòng an toàn của Hội Phụ Huynh theo tài liệu Nhện Đen đưa cho mình.

Khánh Trần nghĩ đến một vấn đề, chắc chắn người chịu trách nhiệm bản tin của đài phát thanh chắc chắn phải né tránh sự điều tra của ngụy quân, rốt cuộc ngụy quân khám xét từng hộ gia đình, nếu phát hiện điện đài thì đã phá hủy chúng từ lâu rồi.

Vì thế những người này nhất định đang trốn ở một nơi bí mật nào đó, kiên trì sự nghiệp phản nghiệp.

Khi hắn tìm được phòng an toàn thứ tám, siêu thính lực giúp hắn nghe được giọng nói phấn khích bên trong:

“Hỡi các thính giả, ta muốn nói cho các ngươi biết rằng, Hội Phụ Huynh chưa bao giờ từ bỏ thành phố số 10, hãy tin tưởng ta, ngày chiến thắng rồi sẽ đến!”

Phòng an toàn này giấu trong một trung tâm thương mại ở khu thứ ba, trong một lối đi bí mật đằng sau trụ nước chữa cháy màu đỏ.

Khánh Trần gõ trụ nước chữa cháy.

Tức khắc, tiếng súng lên đạn phát ra từ trong phòng an toàn, có người thấp giọng, hỏi:

“Đừng động đậy, chưa chắc đã phát hiện ra chúng ta.”

Khánh Trần nói:

“Là ta, Khánh Trần.”

Tiếng máy móc vang lên, trụ nước cứu hỏa bị đẩy ra, để lộ một khuôn mặt trẻ tuổi tái nhợt bên trong, đối phương kích động chảy nước mắt:

“Ông chủ, cuối cùng ngài cũng tới rồi!”

Khánh Trần nói:

“Khoan nói chuyện phiếm, ta muốn dùng điện đài vô tuyến của các ngươi.”

“Ngài dùng đi, cứ dùng tùy ý!”

Người trẻ tuổi dẫn hắn vào phòng an toàn, trong căn phòng u ám, mười mấy thanh niên nam nữ nhìn hắn với vẻ mệt mỏi xen lẫn kích động.

Khánh Trần đi đến chỗ micro, trầm tư một lát rồi hỏi:

“Xác định cả Liên Bang có thể nghe thấy, đúng không?”

“Đúng vậy!”

Người trẻ tuổi nọ trả lời.

Khánh Trần ghé lại gần micro và nói:

“Ta là Khánh Trần, ta đã trở về, đến đón ta.”

Lúc Khánh Trần nói trước micrô, những người đàn ông và phụ nữ trong nhà an toàn chỉ cảm thấy khí thế bừng bừng.

Mỗi ngày họ đều ở lại đây canh giữ và chờ đợi đến héo mòn.

Vào lúc mọi người ở thành phố số 10 đều đang rơi vào tuyệt vọng thì họ trấn thủ ở đây để làm trò mua vui trấn an tinh thần của mọi người.

Có lúc phải vắt óc nghĩ ra những lời nói hài hước, truyện cười thậm chí còn phải giao tiếp chéo và diễn hài độc thoại.

Có lúc phải chơi nhạc, có lúc phải phát tin, nhưng phần nhiều vẫn là động viên mọi người không được bỏ cuộc và khiến mọi người tin rằng một ngày không xa hội Phụ Huynh sẽ quay trở lại thành phố, trấn an và củng cố lòng tin của người dân nơi đây.

Cũng chính vì họ chu đáo và có tâm như vậy nên đài phát thanh này đã dần dần trở thành nơi gửi gắm và chỗ dựa tinh thần của rất nhiều người.

Tuy nhiên, đôi khi chính họ cũng tự hỏi liệu sự kiên trì này có thực sự có ý nghĩa hay không.

Vào lúc này, giọng nói của Khánh Trần đang được truyền ra bên ngoài thông qua bộ đàm, tín hiệu bộ đàm xuyên qua không trung và lan ra xa.

Với thông tin duy nhất có được, Khánh Trần đã đưa ra lựa chọn mà hắn cho là đúng nhất, nhưng hắn không chắc liệu lựa chọn của mình có mang lại kết quả hay không.

Đây có lẽ là đặc điểm nổi bật nhất để Khánh Trần đi đến thành công như hôm nay, ngay cả khi mất trí nhớ và trở thành một học sinh trung học mười bảy tuổi không có gì trong tay một lần nữa, hắn vẫn có thể vượt qua sự hỗn loạn và tiến thẳng đến đích một cách chính xác.

Bên trong nhà an toàn trở nên yên tĩnh.

Trong lúc chờ đợi, thanh niên trẻ phụ trách trực đài nói:

“Ta có thể chụp ảnh chung với ngài không?”

“Hả?”

Khánh Trần trước đây chưa từng được đối xử đặc biệt thế này nên nhất thời có chút không quen.

Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của những người đó, hắn chỉ có thể miễn cưỡng:

"Nhưng các ngươi không được lấy ảnh đó để kinh doanh trên wechat đâu đấy."

Những nam nữ thanh niên dở khóc dở cười, không phải đấy chứ.

Họ lần lượt chạy đến bên cạnh Khánh Trần và tạo dáng với những tư thế kỳ lạ, thậm chí có cặp đôi còn hôn nhau trước mặt hắn để làm kỷ niệm.

Khánh Trần: "..."

Có người hỏi:

"Ông chủ, sẽ có người đến đón ngài không?"

Khánh Trần lắc đầu:

"Ta cũng không chắc."

...

Trước đó trên núi Ngân Hạnh, Khánh Kỵ đang ngồi trong một túp lều ở sườn núi, nhìn chằm chằm vào bàn cờ, đầu óc như quay cuồng và không biết nước tiếp theo phải đi thế nào.