Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2989: Đoạn Đường Cuối 4




Chỉ trong nháy mắt, ba chiếc kim xuyên thẳng qua tường chắn, đâm thủng ngực của toàn bộ thú binh.

Khánh Dã dùng kim thêu che chở đội ngũ nhanh chóng rời khỏi chiến trường, đội ngũ một trăm người bây giờ chỉ còn lại hơn bốn mươi thành viên, nhưng họ không tỏ vẻ bi thương, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận cái chết, đợi chiến đấu xong rồi thương cảm cũng không muộn.

Tất cả mọi người lập tức lấy kê huyết đằng trong túi cấp cứu của mình ra bôi lên miệng vết thương, Khánh Dã bò lên một gốc đại thụ quan sát chiến trường.

Trên gò đất phía trước, hơn mười nghìn thành viên Hội Phụ Huynh lao ra từ trong rừng, vừa chạm trán quân địch là gia nhập trấn quyết chiến.

Tiểu Thất dẫn dắt thành viên Hội Phụ Huynh, hệt như cao thủ tuyệt thế trong tiểu thuyết võ hiệp, tay không đập đá không nói chơi, nhảy một phát lên cao mấy mét, người nào người nấy cũng như châu chấu lao vào chiến trường.

Trên mặt trận A1 có khoảng ba mươi nghìn chiến sĩ thú nhân, nhưng số lượng thành viên Hội Phụ Huynh còn nhiều hơn, mấy vạn người và thú chém giết lẫn nhau giữa núi rừng, mặt trận trải dài hơn mười cây số.

Đã thế còn có thể chiến đấu một cách có tổ chức, có chiến thuật trong chiến trường rối loạn này.

Sau khi chế tạo sự hỗn loạn, nhiều tiểu đội của Hội Phụ Huynh biến thành bộ đội cơ động, cứ một trăm người tạo thành một tổ, lẫn vào trong quân đoàn thú nhân.

Quân đoàn thú nhân chia ra bảy đội ngũ, bất luận trên mặt trận nào thì chỉ riêng số lượng thú nhân cũng đủ để chiếm lĩnh thế giới, nhưng đó là một tuần trước, bây giờ chúng lại bị Hội Phụ Huynh chặn lại, không có khả năng bất khả chiến bại nữa.

Đây là ý nghĩa của cuộc viễn chinh 7000 cây số của Hội Phụ Huynh.

Đầu tiên Hội Phụ Huynh dùng dao găm bộc phá chém giết, sau khi dùng hết thì bắt đầu giở mọi thủ đoạn ra hạ gục quân địch.

Thị lực cực tốt nhờ uống trà Cảnh Sơn giúp Khánh Dã thấy rõ được Tiểu Thất lợi dụng vóc người thấp bé của mình móc hạ bộ của thú binh.

“Shhh!”

Khánh Dã nhìn thôi cũng cảm thấy đau:

“Chơi ác quá, không hổ là lính của ông chủ.”

Ông chủ mà hắn nhắc đến chính là Khánh Trần.

Các chiến sĩ còn lại của đội quân ảnh tử leo hết lên tán cây quan sát trận chiến, cả đám cứ dửng dưng như không, như thể trận chiến này không liên quan gì đến họ vậy.

“A, ta thấy Tiểu Ngũ đào hạ bộ của 19 thú nhân...CMN, các ngươi nhìn kìa, hắn đào hạ bộ rồi chạy, bỏ thú binh tàn phế lại cho đồng đội phía sau giải quyết!”

“Khoan khoan, các ngươi có cảm thấy đây là một quá trình đã huấn luyện nghiêm chỉnh của họ không!”

Tiểu Ngũ lùn nhất xông pha đi đầu, hai đồng đội yểm hộ và hiệp trợ ở hai bên, khi người đi đầu đào hạ bộ thành công thì thú binh tạm thời mất thần trí vì đau đớn.

Lúc này, Tiểu Ngũ không quan tâm đến nó nữa, tất nhiên sẽ có đồng đội đi sau xử lý nốt.

Sau khi đồng đội giết tên thú binh ấy xong, hắn cũng đã đào hạ bộ của thú binh kế tiếp rồi.

Chiến thuật này giống như dây chuyền sản xuất, họ giải quyết xong xuôi một nhóm thú binh, sau đó tiếp tục tiến lên.

Các binh sĩ ảnh tử chứng kiến toàn bộ quá trình, cảm thấy dựng tóc gáy:

“Quá thể đáng.”

Họ khó có thể tưởng tượng nổi, đây là chuyện đang xảy ra trên chiến trường trực diện!

Khánh Dã nói:

“Đám thú binh kia hung hãn, không sợ chết, cho dù toàn thân bị bỏng cũng có thể tiếp tục ra trận, bây giờ Hội Phụ Huynh phát hiện ra nhược điểm của chúng rồi...Nỗi đau “vỡ bi” không phải dạng vừa đâu, đến cả Kiến Chúa cũng không thể ngăn chặn sự rối loạn tế bào thần kinh của thú binh trong nháy mắt đó...Nhưng nói gì thì nói, đứng ngoài quan sát thì thấy đúng là mất mỹ quan, hơn nữa còn mất võ đức…”

“Mà thôi, hữu dụng là được rồi.”

Khánh Dã cũng vứt bỏ võ đức:

“Học tập người ta, về sau chúng ta cũng phải đánh như thế.”

“Vâng, quán triệt tinh thần học tập!”

Nhưng ngay sau đó, tất cả thú nhân đột nhiên cúi người xuống, bắt đầu dùng tư thế của loài sói cắn xé thành viên Hội Phụ Huynh, chúng giấu phần bụng và hạ bộ yếu ớt nhất đi, không cho Hội Phụ Huynh cơ hội lợi dụng.

Chiến thuật Hội Phụ Huynh chuẩn bị trước thình lình mất hiệu lực, nhất thời mấy trăm người bị thú binh hất ra, còn có người mất cảnh giác bị thú binh cắn nát yết hầu, tử trận ngay tại chỗ.

Chiến thuật của quân đoàn thú nhân trở nên rõ ràng hơn, có người thao túng bọn chúng tạo đội hình, dựa vào ưu thế thân thể yếu ớt để phân tách chiến trường, tương tự như Hội Phụ Huynh.

Trên chiến trường, binh lực giữa thú binh và Hội Phụ Huynh chênh lệch khá lớn, song lực phòng ngự của thú binh kém hơn, hơn nữa dù bị tấn công vào bộ phận khác cũng không sợ đau, dần dà Hội Phụ Huynh rơi vào hạ phong!

Tiểu Ngũ phát hiện sự khác thường, hắn khẽ gọi:

“Tiểu Thất, đừng tấn công nữa, ta cảm thấy có bẫy, bây giờ chúng ta...!”