“Đúng vậy, tu hành Chuẩn Đề Pháp sẽ không mất khả năng sinh dục!”
Khánh Dã cười mắng:
“Bây giờ nói chuyện này thì được ích gì, mỗi người đều có số mệnh của mình rồi! Nghe ta nói đây, chúng ta cùng nhau chạy về phía trước, tập hợp với lục quân Khánh thị, đến trận địa của họ rồi đánh trả!”
Đội quân ảnh tử vừa chạy thoát vừa ném mìn cảm ứng xuống đất, dù sao quân đoàn thú nhân tuy có thể giơ khiên nhưng không thể bảo vệ được phần thân dưới đâu nhỉ?
Họ chạy được mấy trăm mét thì nghe được tiếng nổ mạnh vang lên sau lưng, có binh sĩ ảnh tử huýt sáo:
“Ngươi xem, ta đã nói rồi mà, dùng mìn chơi bọn chúng một trận ra trò!”
“Được, được, được, ngươi thông minh lắm.”
Khánh Dã bực mình.
Bính sĩ ảnh tử quay đầu lại để xem thành quả chiến đấu của mình, nhưng hắn lại thấy đám thú binh kia dù đã bị nổ nát một bắp chân thì chúng vẫn có thể chạy khập khiễng trên mặt đất bằng tứ chi!
Hắn sợ đến mức sắc mặt thay đổi:
“Chúng chịu đòn ghê vậy!”
“Sức mạnh của thú binh cao hơn cấp A, tốc độ thấp hơn nhân loại cấp A một chút nhưng đáng sợ ở chỗ chúng giỏi chịu đòn.”
Khánh Dã vừa chạy vừa nói.
Càng ngày quân đoàn thú nhân càng đến gần đội quân ảnh tử hơn, khi chúng sắp tiến vào phạm vi 200 mét, tất cả bính sĩ ảnh tử xách chiếc hòm màu đen lên, từng người lấy ra năm khẩu súng tự động!
Súng tự động tạo thành ma trận như cơn mưa kiếm trên bầu trời, một sức mạnh vô hình mở chốt an toàn của từng khẩu súng, trong âm thanh mở chốt đồng đều ấy, súng bắt đầu nã đạn!
Hỏa lực mạnh mẽ như bão kim loại bắn quét nhóm thú binh sau lưng, hơn trăm thú binh đang chạy hết tốc lực thình lình bị bắn thành than tổ ong.
Dù da thịt dày béo đến đâu thì chúng cũng không thể chịu đựng được cơn cuồng phong lửa đạn này.
Binh sĩ ảnh tử vừa định hoan hô thì thú binh đã nhanh chóng dựng bức tường lá chắn, không chỉ bảo vệ trước mặt mà thậm chí còn bảo vệ đỉnh đầu!
Đối phương tổ chức tinh vi đến mức không giống thú nhân, mà giống hệt như một đơn vị chiến sĩ được huấn luyện nghiêm khắc!
Đội hình súng tự động của Khánh Dã bật hết hỏa lực, song chỉ có thể tạo thành một chuỗi tia lửa trên tường lá chắn, cho dù viên đạn len qua khe hở của tấm khiên thì cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
“Hỏng rồi.”
Khánh Dã nói:
“Nhất định là có Người Xem Mệnh đứng đằng sau, không biết là Người Xem Mệnh bình thường hay là lão quái vật trong đám Người Xem Mệnh đó nữa? May mà tốc độ di chuyển của chúng bị chậm lại, chúng ta tranh thủ thời gian chạy ngay đi!”
“Quái lạ.”
Một binh sĩ ảnh tử nói:
“Tại sao chúng phải tốn công chặn giết chúng ta từ đằng sau? Hay là phía trước đã bị xuyên thủng rồi, tấn công thẳng đến nơi này?”
Khánh Dã mắng:
“Ngươi đừng có mà thối miệng...CMN!”
Hắn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của thú binh vang lên ở phía trước, mà mặt trận Khánh thị vốn ở hướng đó...
Quả nhiên, không phải quân đoàn thú nhân này cố ý đến chặn giết họ, mà chúng đã hủy diệt lục quân Khánh thị trên tuyến đường A1 và tấn công đến đây!
Khánh Dã ngơ ngác:
“Giờ thì hay rồi, chúng ta toi đời rồi! Tiểu tử ngươi có bao nhiêu công năng đặc biệt trên người thế!”
Một binh sĩ ảnh tử lẩm bẩm:
“Sếp, kẹo ngươi nợ ta sợ là không trả được rồi!”
Khánh Dã dở khóc dở cười:
“Đến lúc nào rồi còn pha trò với ông đây hả? Kiếp sau ông đây trả ngươi một mạng.”
“A!”
Binh sĩ ảnh tử kinh ngạc.
“Không được chạy, tạo thành phòng tuyến xạ kích trong sự yểm hộ của đội hình súng tự động.”
Khánh Dã quát:
“Hôm nay nhất định phải chết ở đây, tranh thủ giết bù lỗ!”
Ngay lập tức, tất cả thành viên của đội quân ảnh tử đều cất vẻ mặt cười đùa đi, thay bằng thần sắc bình tĩnh, họ nhanh chóng quỳ một chân xen kẽ trước sau, tạo thành đội hình phòng thủ nghiêm ngặt nhất.
Đội quân ảnh tử này là đơn vị không đứng đắn nhất trong danh sách chiến đấu của Khánh thị, cho dù gặp phải quân đoàn thú nhân thì cũng không thay đổi vẻ cợt nhả của mình.
Nhưng đó là bởi vì họ giết quá nhiều kẻ địch, trải qua quá nhiều trận chiến.
Họ là chiến sĩ tinh nhuệ nhất dưới trướng ảnh tử, từ lâu đã không còn biết sợ hãi là gì.
Khi trận chiến bắt đầu, họ chính là thanh kiếm sắc bén có thể khiến kẻ địch sợ hãi, như thể đến cả máu của họ cũng tỏa ra hơi lạnh.
“Nổ súng.”
Khánh Dã nói.
Màn xạ kích nhịp nhàng bắt đầu biểu diễn, mỗi một phát súng của các chiến sĩ ảnh tử đều có thể xuyên qua khe hở của bức tường lá chắn, bắn trúng nhóm thú binh dày đặc đằng sau.
Với họ, tường khiên tưởng chừng kín kẽ lại đầy sơ hở.
Sau khi bắn xong, Khánh Dã không dùng đến đội hình bắn súng của mình nữa, trái lại hắn móc từ trong ngực ra một hộp kim chỉ, lấy một chiếc kim thêu ra.
Vật cấm kỵ ACE-053, Hộp Kim Chỉ của bà, quần áo dùng ba chiếc kim nay để may sẽ cực kỳ cứng cáp, nhưng vật cấm kỵ này vào tay một người có năng lực điều khiển kim loại như Khánh Dã, nó trở thành vũ khí giết người vô cùng lợi hại.