Linh lắc đầu:
“Hy vọng lần sau các ngươi báo cáo sẽ không xuất hiện những từ ngữ như thương vong gần như không đáng kể nữa. Ta biết nhân loại rất anh dũng, nhưng trong bất cứ cuộc chiến bảo vệ nào, mỗi người đều đáng để các ngươi ghi nhớ...Nhìn ta như vậy làm gì, bởi vì một trí tuệ nhân tạo nói ra câu này kỳ lạ lắm à?”
Có người nhỏ giọng nói:
“Rất kỳ lạ...”
Linh cười:
“Đừng để ý, ta chỉ dùng phương thức hành động của các ngươi để giao tiếp với các ngươi mà thôi. Khánh Vũ đâu? Bảo hắn đến gặp ta.”
Xe chỉ huy dừng lại, Khánh Vũ vốn phải chết cùng với tàu Quyền Trượng lúc này lại xuất hiện ngoài cửa.
Trong giây phút cuối cùng, họ rút lui bằng mật thược chi môn, giống như cách công tước Phong Bạo đã chọn.
Nhưng chỉ có một bộ phận nhỏ rút lui, những nhân viên của đội máy bay chiến đấu, đội khí cầu máy, và cả những binh sĩ Khánh thị chết trên tàu Quyền Trượng, đều không thể trở về được nữa.
Khánh Vũ thoạt nhìn có vẻ ủ ê.
Linh hỏi:
“Lần này hạm đội không quân Khánh thị hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình, hoàn toàn mở ra cục diện chiến tranh tiếp theo. Truyền lệnh xuống, lục quân Khánh thị chia ra làm bảy đường như kế hoạch cũ, nếu ta đoán không lầm, quân đoàn thú nhân của công tước Phong Bạo cũng sẽ chia ra bảy đường xuôi nam, tránh cho chúng ta lại sử dụng đầu đạn hạt nhân mini liều chết với họ. Các vị, tiếp theo sẽ là một trận đánh ác liệt.”
Trong kênh liên lạc, Linh tiếp tục nói:
“Khánh Dã, ngươi dẫn một nửa đội quân ảnh tử đi theo tuyến đường A1 lên phía bắc chặn đánh; Khánh Khu, ngươi dẫn đội quân ảnh tử còn lại tập hợp với lục quân, lên phía bắc theo tuyến đường A2; Lý Trường Thanh, Lý Thúc, các ngươi tập hợp với lữ đoàn dã chiến 183, đi tuyến đường A3...”
Một loạt mệnh lệnh được đưa ra, Khánh Vũ phát hiện toàn bộ bộ đội Khánh thị đều bị điều động!
Hắn tỏ ra nghi ngờ:
“Ngươi lên kế hoạch rất hay, nhưng vấn đề là bất kỳ đơn vị nào cũng không thể một mình đối mặt với quân đoàn có đến ba mươi, bốn mươi nghìn thú nhân. Cho dù có là đội quân ảnh tử thì cũng sẽ chết.”
Linh nói một cách bình tĩnh:
“Chấp hành.”
Bộ đội Khánh thị bắt đầu hành động, tất cả mọi người đều nhận ra được, đây là trận chiến cuối cùng.
…
Tuyến đường A1.
Khánh Dã dẫn theo bộ đội ảnh tử nhanh chóng băng qua núi rừng, họ mặc đồ tác chiến màu đen, trên mặt bôi những vệt màu đen xanh, như thể sắp hòa vào màn đêm.
Mỗi người khiêng một chiếc hòm quân dụng màu đen, không biết chứa cái gì bên trong.
Một binh sĩ ảnh tử vừa nhai kẹo bổ sung năng lượng, vừa nói nhỏ:
“Sếp, tuy chúng ta là lính tinh nhuệ, nhưng phái chúng ta đi trực diện với quân đoàn thú nhân chẳng phải là đang bảo chúng ta đi tìm chết à?”
“Hả?”
Một binh sĩ ảnh tử khác khó hiểu:
“Thế chúng ta vẫn còn đi à?”
Khánh Dã quay đầu nhìn hắn, nói với giọng thản nhiên:
“Ta cũng cảm thấy là đi tìm chết.”
“Phục tùng mệnh lệnh của thiên chức của chúng ta, dù bảo chúng ta đi tìm chết thì cũng phải đi.”
Khánh Dã là một kẻ lắm điều, hắn bắt đầu trò chuyện trên đường đi:
“Hơn nữa, ta cứ có cảm giác mọi chuyện không đơn giản, các ngươi nghĩ mà xem, vốn dĩ chúng ta cảm thấy mọi người ở Kiếm Môn Quan nhất định sẽ chết, lại còn chết vô nghĩa, kết quả thì sao nào? Trong trận chiến ấy, quốc vương Roosevelt bị giết, và có đến hơn bốn mươi nghìn cao thủ cấp A của Hội Phụ Huynh vượt qua Kiếm Môn Quan.”
“Đúng vậy…”
“Thế nên cứ chấp hành mệnh lệnh là được.”
Khánh Dã nói:
“Đúng ngồi, ngươi còn kẹo năng lượng không, cho ta hai cái.”
Binh sĩ ảnh tử kêu rên:
“Ngươi lại ăn hết của mình rồi ăn ké của bọn ta à?!”
Khánh Dã đập lên đầu hắn một cái:
“Chiến tranh kết thúc thì trả lại cho ngươi hai cái!”
“Khi đó ngươi cho ta một trăm, hai trăm cái ta cũng chẳng thèm!”
“Suỵt! Đừng lên tiếng!”
Khánh Dã đột nhiên nói, rồi hắn ngồi xổm xuống:
“Quét radar!”
Một binh sĩ ảnh tử lấy dụng cụ ra, chợt phát hiện một bóng người màu đỏ cao lớn xuất hiện trên màn hình:
“Sếp à…”
“Bao nhiêu?”
“Bị bao vây rôi, là quân đoàn thú nhân, trái phải giáp công...Đằng sau cũng có.”
“Bao nhiêu?”
“2000!”
Lần này Khánh Dã chỉ dẫn theo 100 chiến sĩ ảnh tử, số còn lại bị Khánh Khu mang đi.
Trong đội ngũ này chỉ có hắn cấp A, những người còn lại đều là chiến sĩ gen cấp B, hoàn toàn đánh không lại đối phương.
Khánh Dã rủa thầm:
“Người Xem Mệnh!”
Chắc hẳn có Người Xem Mệnh nhìn thấy họ thông qua góc nhìn Thượng Đế, sau đó dùng một nhóm quân đoàn thú nhân chặn giết đội quân ảnh tử.
“Làm sao bây giờ?”
Chiến sĩ ảnh tử lẩm bẩm:
“Chưa biết chừng trong quân đoàn thú nhân này còn có Người Xem Mệnh ấy chứ...Nếu lúc trước chúng ta tu luyện Chuẩn Đề Pháp thì tốt rồi, đi theo Hội Phụ Huynh một chuyến thì bây giờ tất cả mọi người đều lên cấp A.”