Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2986: Đoạn Đường Cuối 1




Trong tuần sau truyện sẽ hoàn thành. Rất cám ơn các bạn đã cùng đồng hành với Khánh Trần thời gian qua. Chúc các bạn có một mùa GIÁNG SINH ấm áp và hạnh phúc!

---

Trịnh Viễn Đông nói với giọng nghiêm túc:

“Để chống lại hạm đội Hắc Thủy Thành, Lý Vân Thọ của đại lục phía Đông cùng với 31992 thành viên Lý thị đã kéo theo hạm đội Hắc Thủy Thành chôn cùng trong vụ nổ hạt nhân; Hội Phụ Huynh…”

“Không cần nói nữa, những chuyện ngươi nói ta biết cả rồi, có tin tức gì mới hơn không?”

Giọng nói đó hỏi.

Lộ Viễn nói:

“Hiện nay quân đoàn thú nhân hơn mười vạn binh sĩ đang đến gần thành phố số 5 Tây Nam…”

Trong khu cấm kỵ, có người nói với giọng điệu bực dọc:

“Đừng cứ nói mấy việc vô dụng ấy nữa, bọn ta đã giao ước với Nhâm Tiểu Túc rồi, không thể rời khỏi khu cấm kỵ số 001, không thể can thiệp cuộc sống nhân loại bên ngoài khu cấm kỵ, bằng không các ngươi cho rằng bọn ta cố gắng mở rộng biên giới khu cấm kỵ số 001 làm cái gì?”

Lộ Viễn và Nghê Nhị Cẩu nhìn nhau, thần linh Nhâm Tiểu Túc và anh linh của đội quân Tây Bắc từng có ước định như thế ư?

Hơn nữa, những năm qua khu cấm kỵ số 001 không ngừng mở rộng là vì những anh linh này không thể ra khỏi khu cấm kỵ nên muốn khu cấm kỵ bao phủ cả thế giới?

Lộ Viễn kinh hãi:

“Tất cả mọi người bị vây trong khu cấm kỵ này thì có thể sống sót được sao?”

“Việc này không cần các ngươi lo, khu cấm kỵ này là của bọn ta, quy tắc như thế nào là do bọn ta định đoạt, đến lúc đó không cho phép chiến tranh, giết người, trộm cướp, lừa bán trẻ em và phụ nữ, vân vân, thiên hạ thái bình.”

Giọng nói ấy bật cười:

“Ha ha ha, có khi sự công bằng công chính mà lão tiểu tử thánh nhân ấy muốn cuối cùng lại thành công trong tay bọn ta.”

Trịnh Viễn Đông nói:

“Ta biết các ngươi có giao kèo với Nhâm Tiểu Túc, điều này được ghi lại trong khi hồ sơ của Người Bàng Quan, hắn lo các ngươi vĩnh sinh bất tử ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài. Nhưng hiện giờ nước mất nhà tan, các ngươi vẫn còn muốn tuân thủ ước định đấy nữa ư?”

Khu cấm kỵ yên ắng.

Đột nhiên có giọng nói hét lên:

“Thằng nhãi Khánh Trần đâu rồi, lúc tước hắn cướp bóc bọn ta mà, sao lần này không thấy hắn đến?”

Trịnh Viễn Đông đáp:

“Hắn đi con đường của Nhâm Tiểu Túc, vẫn chưa trở về.”

Một chiếc khí cầu máy đang bay qua cấm đoạn chi hải.

Khánh Trần ngồi trong tàu Ngũ Công Chúa, cúi đầu nhìn màn hình tinh thể lỏng:

“Ngũ công chúa này thú vị thật, không chỉ để chiếc khí cầu máy này lại, còn tổng hợp những chuyện xảy ra ở đại lục phía Đông trong khoảng thời gian này đặt trong khí cầu máy cho ta. Một người đại lục phía Tây mà mạnh tay đầu tư phết.”

Nhện Đen nói:

“Nàng biết mình không giết được ngươi, cuối cùng sẽ bị giết.”

Khánh Trần suy tư:

“Về phần Khôi Lỗi Sư Tông Thừa, bây giờ các ngươi được bao nhiêu thông tin về hắn? Trong tài liệu của ngũ công chúa nói là hắn đã khống chế tập đoàn Trần thị, nhưng sau khi cứ điểm trên không Trần thị bị ta cướp đi thì hắn không có động tĩnh gì cả. Trước khi ta mất trí nhớ, ta đánh giá hắn ra sao?”

Nhện Đen nói:

“Trước khi ngươi mất trí nhớ, ngươi coi hắn là một trong những kẻ địch lớn nhất của mình, hơn nữa còn là hung thủ sát hại chị dâu.”

“Anh của ta, chị dâu của ta...”

Khánh Trần suy nghĩ:

“Là cái người gọi là Khánh Chuẩn trong tài liệu à?”

“Đúng vậy.”

Nhện Đen hỏi:

“Ông chủ nhớ tới cái gì sao?”

“Cảm thấy cái tên này rất thân thiết, nhưng vẫn không nhớ ra bất cứ điều gì liên quan đến nó.”

Khánh Trần nói.

Nhện Đen thầm căng thẳng, hiện giờ Khánh Chuẩn đã đồng hồ với thế giới, ký ức về Khánh Chuẩn trên đời này càng ngày càng ít, lỡ như Khánh Trần không còn nhớ gì về ca ca của mình thì sao đây

Nhưng đột nhiên, họ đã đến bờ biển của đại lục thì nghe thấy tiếng cảnh báo của tàu Ngũ Công Chúa vang lên!

“Là đạn đạo phòng không!”

Nhện Đen nói.

Nàng điều khiển khí cầu máy phóng đạn dẫn đường, giải trừ nguy cơ cuộc tấn công bằng tên lửa đạn đạo, đồng thời bắn trả hai tên lửa, san bằng phòng tuyến bờ biển của Trần thị.

Nhện Đen báo cáo:

“Ông chủ yên tâm, tàu Ngũ Công Chúa có hỏa lực mạnh, hệ thống phòng không bình thường không có tác dụng với nó.”

Khánh Trần suy nghĩ rồi nói:

“Nó còn có thể ứng phó bao nhiêu đợt tấn công nữa?”

Nhện Đen nói:

“Năm đợt.”

Khánh Trần gật đầu:

“Sau khi dùng hết đạn pháo thì hạ cánh đi, ta phải đi bộ đến Tây Nam.”

Nhện Đen khó hiểu:

“Tàu Ngũ Công Chúa có đầy đủ nhiên liệu...”

Khánh Trần cười:

“Bây giờ tốc độ bay của nó còn không bằng tốc độ chạy của ta, hơn nữa ta xem xong tư liệu của Ngũ công chúa, muốn đi con đường Hội Phụ Huynh từng đi một lần.”

Trong xe chỉ huy, một tham mưu tác chiến nói với tốc độ cực nhanh:

“Hội Phụ Huynh đánh lén thành công năm lần, tổng cộng tiêu diệt 5000 thú binh. Nhưng lần sau tập kích thì phát hiện quân đoàn thú nhân đã có dấu hiệu mai phục trước, ta nghi ngờ có Người Xem Mệnh trong đội quân thú binh...Trước mắt, Hội Phụ Huynh đã rời khỏi chiến trường, thương vong gần như không đáng kể.”