Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2982: Nguyên Nhân




Nhưng lão sư lắc đầu:

“Có tất cả 17 quả tên lửa đạn đạo, khi các ngươi dùng hết đạn, mà quân địch vẫn là mối đe dọa với đồng đội của ngươi, vậy thì ngươi cùng với con tàu của ngươi chính là đạn đạo thứ 17.”

Khi tàu Quyền Trượng và tàu Phong Bạo chỉ còn cách nhau 50 km.

Khánh Vũ ngồi trên ghế chỉ huy với khuôn mặt không biểu cảm, hắn mở kênh liên lạc ra:

“Đội máy bay chiến đấu báo cáo tình hình lần cuối.”

Giọng phi công vang lên trong kênh liên lạc:

“Đội máy bay chiến đấu còn lại bảy chiếc, đã hết đạn, bình nhiên liệu còn thừa 47%, cấp dưới của ta đang tiếp tục tiến lên, dự kiến ba phút sau tất cả sẽ rơi xuống.”

“Tiếp tục tiến lên.”

Khánh Vũ nói:

“Đội khí cầu máy báo cáo lần cuối.”

Trong kênh liên lạc, viên chỉ huy lên tiếng:

“Khí cầu máy còn lại 81 chiếc, đã hết đạn, bình nhiên liệu còn đầy đủ, cấp dưới của ta đang tiếp tục tiến lên, dự kiến 11 phút sau tất cả sẽ rơi xuống.”

Khánh Vũ nói một cách bình tĩnh:

“Tiếp tục tiến lên.”

Đây là “lần báo cáo cuối cùng” bình tĩnh nhất, mà người báo cáo thẳng thắn tính toán thời gian tử vong của mình.

Khánh Vũ hỏi tiếp:

“Đội cứ điểm trên không báo cáo lần cuối.”

“Hệ thống phản trọng lực hư hại 75.”

“Lò phản ứng còn nguyên vẹn.”

“Vỏ bọc thép hư hại 97%.”

“Pháo chủ lực hư hại 100%.”

“Máy bay không người lái hư hại 100%.”

Khánh Vũ nói trong kênh liên lạc:

“Cảm ơn các vị đã đi với ta đoạn đường cuối cùng này, tất cả cấp dưới của ta sẽ bị bắn rơi trong 11 phút nữa, nhưng thắng lợi cuối cùng thuộc về chúng ta, thành công không do mình ta.”

Đội máy bay chiến đấu:

“Thành công không do mình ta.”

Đội khí cầu máy:

“Thành công không do mình ta.”

Đội cứ điểm trên không:

“Thành công không do mình ta.”

Sáu chữ đã lâu chưa được nhắc đến, nhưng lại là tinh thần quân nhân của đội quân Khánh thị.

Khánh Vũ bình tĩnh rời khỏi phòng chỉ huy, lúc đi ra, một tia sáng màu trắng xuyên thủng tất cả mọi thứ trong phòng chỉ huy, nhưng tàu Quyền Trượng vẫn tiếp tục lao về phía tàu Phong Bạo theo quán tính với tốc độ cực nhanh.

Khánh Vũ không quan tâm đến phòng chỉ huy bị nghiền nát và những binh sĩ đã hy sinh.

Hắn đi trong hành lang tàn tạ, tiếp tục đi đến trung tâm của tàu Quyền Trượng.

Khánh Vũ đi đến trước lò phản ứng hạt nhân, mọi thứ ở đây đều đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần nhẹ nhàng ấn nút màu đỏ, thiết bị tản nhiệt của lò phản ứng hạt nhân sẽ đóng lại, lượng lớn than chì sẽ lấp đầy bên trong, lập tức biến lò phản ứng hạt nhân này thành một đầu đạn hạt nhân, mang tên Phẫn Nộ.

Khánh thị dừng việc nghiên cứu, phát minh vũ khí hạt nhân theo hiệp ước Liên Bang, nhưng họ chưa từng vứt bỏ thứ vũ khí lợi hại này, mà họ giấu nó đi.

Bảy đại tội, Ngạo Mạn, Tham Lam, Phàm Ăn, Phẫn Nộ, Dâm Dục, Đố Kỵ, Lười Biếng.

Tham Lam bị Khánh Nhất mang đi, Phàm Ăn bị vận chuyển đến ngục giam số 18, Ngạo Mạn ở núi Ngân Hạnh, Phẫn Nộ trên tàu Quyền Trượng, còn có ba đầu đạn chưa rõ tung tích.

Hiện tại, Phẫn Nộ sắp bị khởi động.

Khánh Vũ đứng trong khoang động lực, nhẹ nhàng vuốt ve bàn điều khiển sạch sẽ trước mặt.

Hắn từng bị trường quân đội Hỏa Chủng từ chối, chính ông lão trên núi Ngân Hạnh đã giữ cho hắn một suất nhập học.

Khi ấy, hắn nói với lão gia tử, nếu gia tộc muốn dùng vị trí trong trường quân đội đổi lấy sự tự do của hắn, vậy thì hắn không cần.

Nhưng ông lão ấy nói Khánh Vũ chỉ cần vĩnh viễn đứng về phía lợi ích của Khánh thị là được.

Suốt hai mươi mấy năm sau đó, những lời này trở thành quy tắc sống duy nhất của Khánh Vũ.

...

Trên tàu Phong Bạo, công tước Phong Bạo đứng trước cửa phòng tối, hai người máy chiến tranh canh giữ hai bên.

Cuối cùng hắn vẫn lựa chọn đi vào, trong màn hình 3D Linh đang đứng trên thảo nguyên khô héo, một con ngựa đứng bên cạnh nàng, núi đầu nhai cỏ khô.

Linh đứng quay lưng về phía công tước Phong Bạo, ngắm nhìn thảo nguyên trong thế giới ảo lần cuối cùng,

Một cơn gió thổi qua, bãi cỏ héo úa bị đè rạp xuống, như gợn sóng trên mặt biển bao la.

Công tước Phong Bạo nói:

“Mọi thứ ở đây sắp bị phá hủy, nếu ngươi bằng lòng thì ta có thể mang theo máy chủ gốc của ngươi đi cùng.”

Linh mỉm cười:

“Máy chủ gốc của ta đã bị La Lam, Chu Kỳ phá hủy trong thành lũy hậu tận thế một nghìn năm trước rồi. Có lẽ ngươi cho rằng ta ra đời ở đại lục phía Tây, nhưng thật ra ta đến từ đại lục phía Đông. Chẳng qua các ngươi nghĩ lầm rằng ta tình cờ ra đời ở đây, trên thực tế ta bị thần của đại lục phía Đông là Nhâm Tiểu Túc lưu đày đến đại lục phía Tây. Bị người mình thích lưu đày, đúng là thảm thương.”

Công tước Phong Bạo ngẩn ngơ:

“Ngươi ra đời ở đại lục phía Đông.”

“Đúng vậy.”

Linh cười nói.

“Đó là nguyên nhân ngươi đứng về phía Khánh thị đối địch với ta ư?”

Công tước Phong Bạo hỏi.