Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2981: 16




Trương Mộng Thiên đứng bên cạnh, hai mắt bị bịt kín, hắn nói:

“Tuy mắt ta mù, nhưng tâm không mù.”

Nói rồi, hắn xòe bàn tay ra trước mặt mình, cơn gió giữa đất trời và âm thanh xa xa đã vẽ nên một bức tranh khổng lồ trong lòng hắn.

Lý Khác nói:

“Theo kế hoạch của lão gia tử, nếu khiêu chiến sinh tử quan thành công thì tiếp theo chúng ta phải chia nhau ra hành động. Chỉ sợ sau trận quyết chiến mới có thể gặp lại...Hoặc không còn gặp nhau nữa.”

Hai người họ là sư huynh, chỉ còn lại hai sinh tử quan, nhanh hơn những người khác.

Trương Mộng Thiên nói:

“Sẽ gặp nhau...Vân Kính tiên sinh đâu?”

Hai người đồng thời quay lại nhìn sau lưng, Lý Vân Kính đang ngồi khoanh chân trên đỉnh núi, bình tĩnh tu luyện.

Trên đỉnh núi này, mây mù và sao trời tựa như tấm lụa trút xuống đỉnh đầu hắn.

Đám mây vây quanh Lý Vân Kính như vành đai bụi vũ trụ vây quanh hành tinh, đỉnh núi này như một thiên hà độc lập, tráng lệ và khí thế vô cùng.

Vốn dĩ Lý Vân Kính rất ít khi tu hành, hắn làm tròn bổn phận bảo vệ Lý Khác và Trương Mộng Thiên.

Nhưng từ sau khi thành phố số 18 tan thành mây khói, hắn bắt đầu tu luyện bất kể ngày đêm, trái lại Lý Khác và Trương Mộng Thiên chịu trách nhiệm canh gác cho hắn.

Lý Thúc Đồng đứng dậy, từ sườn núi đi lên trên đỉnh, nói với Lý Vân Kính:

“Ta nhớ là trước kia ngươi hay nói tu hành tu duyên, lúc lão gia tử câu cá, dù ngươi ẩn nấp trong bóng tối ngẩn người thì cũng không tu luyện.”

Lý Vân Kính mở mắt:

“Lý thị không còn nữa.”

Ngay khoảnh khắc hai mắt mở ra, mây mù tan đi, sao trời biến mất.

Lý thị hắn bảo vệ nửa đời bị hủy diệt trong chiến tranh, trang viên Bán Sơn, lầu Bão Phác, hồ Long, cây cầu trên hồ, cùng với ông lão ấy, tất cả đã không còn nữa rồi.

Lý Vân Kinh nói:

“Dù sao cũng phải có người báo thù cho họ.”

Trong tàu Quyền Trượng, Khánh Vũ nhìn chằm chằm vào mô hình 3D, và cả cứ điểm trên không tàu Phong Bạo đột ngột xuất hiện trên mô hình.

Công tước Phong Bạo vậy mà lại muốn dùng một cứ điểm trên không để đối đầu với hạm đội không quân Khánh thị.

Quả thực cứ điểm trên không có thể mang theo rất nhiều máy bay chiến đấu và khí cầu máy, trở thành hòn đảo trên trời cho chúng cập bến tạm thời, nhưng tàu Phong Bạo mang theo tổng cộng 80 chiếc máy bay chiến đấu, 220 chiếc khí cầu máy.

Mà bên Khánh Vũ, máy bay chiến đấu có khoảng 120 chiếc, khí cầu máy tính cả số lượng mà tàu Quyền Trượng mang theo là 620 chiếc, áp đảo hoàn toàn về số lượng.

Nhưng tàu Phong Bạo vẫn tấn công không chút do dự, dường như chỉ cần một cứ điểm không trung là đã đủ rồi.

Hạm đội của Khánh thị bắt đầu tăng tốc lao về phía tàu Phong Bạo, toàn bộ máy bay chiến đấu trên boong tàu Phong Bạo bắn đạn điện từ, sau khi trên boong tàu không còn gì nữa, mái che mở ra như cánh cửa, từng chiếc khí cầu máy lần lượt cất cánh, huy động toàn bộ lực lượng chiến đấu.

Hạm đội của hai bên giao tranh trên không, nhưng điều bất ngờ là mấy người Trần Chước Cừ thấy hạm đội Khánh thị rõ ràng đang rơi vào thế yếu.

“Sao lại...”

Hồ Tĩnh Nhất giật mình, hỏi:

“Số lượng bên ta nhiều hơn đại lục phía Tây mà?”

“Bởi vì công nghệ của cứ điểm trên không của đại lục phía Tây tiên tiến hơn, nếu hai bên chiến đấu bằng cứ điểm trên không thì tất nhiên đại lục phía Tây lợi hại hơn.”

Trần Chước Cừ giải thích:

“Ngươi xem số lượng pháo chủ lực của tàu Phong Bạo tuy bằng tàu Quyền Trượng, nhưng chương trình ngắm bắn của họ có độ chính xác cao hơn, quỹ đạo di chuyển nhanh hơn, tích lũy năng lượng tốn ít thời gian hơn. Thoạt nhìn giống nhau, nhưng tham số hoàn toàn khác biệt.”

“Lạ quá.”

Trần Chước Cừ nói:

“Hình như mục tiêu hàng đầu của hạm đội Khánh thị không phải là tiêu diệt máy bay chiến đấu và khí cầu máy của quân định, chúng đang hộ tống tàu Quyền Trượng bay đến gần tàu Phong Bạo.”

Khí cầu máy của hạm đội Khánh thị lần lượt bị hắn hạ, nhưng tàu Quyền Trượng và hạm đội còn lại tiếp tục kiên định bay về phía tàu Phong Bạo.

Trong sự chỉ huy của Khánh Vũ, hạm đội giữ vững đội hình, nghiêm nghị và dũng mãnh, khi khí cầu máy tổn thất hơn phân nửa, bộ đội không quân vẫn không hề chùn bước.

Bộ đội tinh nhuệ thật sự là gì? Chưa chắc đã có nghĩa là hùng mạnh, mà tức là họ dù đối diện với thất bại cũng không phân tán thành năm bè bảy mảng.

Ngày càng có nhiều khí cầu máy rơi xuống, đồng hoang chìm trong khói và lửa, như thể mặt đất nứt toạc, dung nham thời viễn cổ từ dưới lòng đất phun trào, thiêu rụi thế giới.

Máy bay chiến đấu của Khánh thị đã dùng hết sạch đạn pháo, nhưng vẫn tiếp tục tiến lên.

Có một câu chuyện được truyền lưu trong học viện không quân Khánh thị: “Lão sư đứng trên bục giảng hỏi học sinh, Tiêm Tinh – 11 của Khánh thị mang theo tất cả bao nhiêu quả tên lửa đạn đạo?”

Các học sinh trả lời:

“4 quả tên lửa chính, 12 quả tên lửa phụ, tổng cộng là 16.”