Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2980: Giảng Giải




Sáng sớm, một nhóm người trẻ tuổi cõng balo leo núi cực lớn, hơn một trăm người xếp thành đội ngũ dài băng qua đồng hoang như những lữ khách cô độc.

Bây giờ đang là mùa thu, cây cối bên cạnh đội ngũ đã phủ kín sắc vàng, cỏ dại khô héo khiến mặt đất trông có vẻ tiêu điều.

Những người đi rất kiên định, không hề chùn bước.

Họ vượt qua đèo, bò lên triền núi, người nào người nấy cũng hết sức nhanh nhẹn, dù phần lớn họ vẫn chỉ là người bình thường.

Cuối cùng, họ ngồi trên sườn núi ngắm nhìn mặt đất phía xa, như đang chờ đợi cái gì đó.

Không gian bao la, núi sông hùng vĩ.

Nhân loại nhỏ bé ngồi trên sườn núi thoạt trông vô cùng cô độc.

Trần Chước Cừ nhìn Lý Thúc Đồng:

“Sư công, chẳng phải chúng ta đến để hoàn thành sinh tử quan ư? Nhưng sinh tử quan đạp xe leo núi bọn ta đã hoàn thành rồi mà.”

Lý Thúc Đồng cười nói:

“Ngươi gọi ta là sư công tự nhiên lại khiến ta già đi đấy...Ta vẫn còn hào hoa phong nhã lắm!”

Hồ Tiểu Ngưu:

“…”

Trần Chước Cừ:

“…”

Hồ Tĩnh Nhất:

“…”

Lý Thúc Đồng ngồi ở triền núi, hỏi với giọng điềm tĩnh:

“Các ngươi còn mấy sinh tử quan chưa hoàn thành?”

Trần Chước Cừ đáp:

“Ta và Hồ Tĩnh Nhất đã vượt qua vấn tâm, cho nên chỉ cần hoàn thành hai sinh tử quan nữa là có thể trở thành bán thần, những người khác chưa qua được vấn tâm nên phải khiêu chiến ba sinh tử quan nữa mới có thể thăng cấp A...Bay bằng bộ đồ có cánh, xuyên qua tâm Trái Đất, nhảy dù tầm thấp.”

Đây cũng là ba sinh tử quan cuối cùng Khánh Trần từng thực hiện.

Lý Thúc Đồng nói:

“Các ngươi muốn hoàn thành liên tiếp ba sinh tử quan?”

Trần Chước Cừ nói một cách nghiêm túc:

“Đúng vậy.”

“Tại sao?”

Lý Thúc Đồng hỏi:

“Trong lịch sử của Kỵ Sĩ chưa từng có người nào có thể hoàn thành ba sinh tử quan liên tục trong vòng một tuần cả, dù là sư phụ của các ngươi cũng không làm được.”

Trần Chước Cừ nói với giọng chắc nịch:

“Thực lực của bọn ta chắc chắn không bằng sư phụ, nhưng chưa chắc đã nhát gan hơn hắn.”

“Ngươi giống sư phụ ngươi đấy, giành giật từng giây từng phút.”

Lý Thúc Đồng cười:

“Vì sao phải vội vã như thế?”

“Bởi vì bọn ta không có thời gian.”

Trần Chước Cừ phân tích:

“Ngài cũng biết đại lục phía Tây không hy vọng chạm trán Dodomeki trong trận quyết chiến, vì thế chắc chắc họ sẽ nghĩ cách khai chiến với chúng ta trong vòng bốn ngày. Hiện nay sư phụ vẫn chưa trở về, trong số bảy lão quái vật được Người Xem Mệnh đánh thức còn lại sáu người, cộng thêm công tước Phong Bạo, chúng ta không có nhiều bán thần để ngăn cản được họ, thế nên ta phải trở thành bán thần.”

Ngữ khí của nàng rất kiên định, như thể nàng chưa bao giờ nghi ngờ việc một ngày nào đó mình sẽ thành bán thần.

“Ngươi vĩnh viễn tự tin như thế sao?”

Lý Thúc Đồng hỏi.

“Nếu ta không tin chính mình thì còn có ai tin tưởng ta?”

Trần Chước Cừ đáp lại.

Hiện nay, Lý Đồng Vân đã theo Hội Phụ Huynh rời đi, Trần Chước Cừ thành người đưa ra quyết định trong đội ngũ này, mỗi ngày nàng đều duy trì trạng thái tinh thần lẫn diện mạo tốt nhất, để tất cả sư huynh muội thấy được bóng lưng không bao giờ bỏ cuộc.

Lý Thúc Đồng bỗng cảm thán:

“Nhưng nếu các ngươi muốn hoàn thành ba sinh tử quan trong thời gian ngắn thì chỉ sợ còn cần một cơ hội.”

Những Kỵ Sĩ khác tỏ ra nghi ngờ, họ cần cơ hội gì?

Chỉ có Hồ Tiểu Ngưu nghe được hai chữ “cơ hội” thì khóe mắt khẽ giật giật.

Lúc trước Khánh Trần nói hắn và Lý Khác thiếu một cơ hội, Đinh Đông đã truy sát họ suốt năm cây số.

Lý Thúc Đồng nói:

“Cơ hội là tiếng lóng trong tổ chức Kỵ Sĩ, nhưng lần này các ngươi khiêu chiến độ khó cao hơn, vì thế cơ hội mà các ngươi cần cũng khác. Kiên nhẫn chờ xem những gì sắp sửa diễn ra, nó đã được định trước là sẽ phát sinh trong số phận, nhưng ta cần các ngươi nhớ kỹ nó, khắc sâu vào trong lòng, sau đó các ngươi mới hiểu được vào giờ khắc này, thế giới này yêu cầu người như thế nào.”

Trần Chước Cừ nhìn về phía bầu trời xanh xa xa, nàng thấy được tàu Quyền Trượng đang từ từ xuất hiện sau mây mù:

“Khoan, sắp có trận chiến diễn ra ở đây ư?”

Lý Thúc Đồng không trả lời câu hỏi của nàng, hắn chỉ bình tĩnh nói:

“Câu chuyện luôn mở đầu hết sức ấm áp, và kết thúc bằng khung cảnh tàn khốc. Lửa đạn rền vang phía xa, như thế giới đang dần sụp đổ.”

Ở chỗ cao hơn, Lý Khác không đeo balo, mà hắn cõng một chiếc túi nhỏ gọn gàng hơn, đứng ở nơi cao nhất trên sườn núi với Trương Mộng Thiên.

Chiếc túi ấy trông rất quen mắt, hình như là một trong những vật cấm kỵ Khánh Trần lấy được ở sườn núi phía bắc đỉnh Everest ở Nepal, nhưng nhóm Kỵ Sĩ dự bị không biết nó có tác dụng gì.

Lúc trước, khi tất cả các Kỵ Sĩ tập hợp, Lý Khác còn chưa đeo chiếc túi này, nhưng sau khi Tam Nguyệt của Tòa án cấm kỵ đến một chuyện, lúc nào hắn cũng mang nó theo người.

Lý Khác nhìn chiến trường đằng xa, nói với Trương Mộng Thiên:

“Cần ta giảng giải cho ngươi không?”