Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2965: Tần Thư Lễ




“Sao...Sao ngài lại ở đây?”

Hắn khó hiểu.

Lý Thúc Đồng mỉm cười, nói”

“Ta chờ các ngươi đã lâu rồi.”

Nói rồi Lý Thúc Đồng đặt tay lên cổ tay của La Vạn Nhai.

Hô Hấp!

Chỉ trong nháy mắt La Vạn Nhai hiểu ra, ý nghĩa của chuyến hành trình gian nan này là gì.

Giới hạn của ba bậc thuật Hô Hấp đầu tiên trong Chuẩn Đề Pháp là cấp B, mà theo thông kê, Hội Phụ Huynh đã có hơn bốn mươi nghìn thành viên đạt đến cấp B, chỉ có điều mọi người không có được bậc thứ tư của thuật Hô Hấp nên không thể đột phá.

Khánh Trần từng phỏng đoán, so với trình tự dùng thân phận người thường trải qua vấn tâm một cách trực tiếp của Kỵ Sĩ, quy luật của Chuẩn Đề Pháp là bắt đầu từ thuật Hô Hấp bậc một rồi tu luyện theo tuần tự, dần dần khiến tu hành giả đạt tới cảnh giới đủ để thừa nhận thuật Hô Hấp bậc bốn, sau đó trải qua vấn tâm ở bậc bốn này, đột phá bình cảnh cuối cùng của Chuẩn Đề Pháp.

Chẳng qua tuy thuật Hô Hấp tiến dần từng bước một thì vẫn quá nguy hiểm cho nhóm La Vạn Nhai khi trải qua thuật Hô Hấp bậc bốn, bởi vì vấn tâm chính là vấn tâm, dù có đơn giản đến mấy thì nó vẫn là vấn tâm.

Vì vậy, ông lão trên núi Ngân Hạnh ném họ đến một góc xó của thế giới rồi chẳng đoái hoài, không cho ăn, không cho mặc, không cung cấp viện trợ, thậm chí ít khi liên lạc, để họ cảm nhận được sự tịch mịch và cô đơn của thế giới ấy.

Khánh Trần đi con đường xa nhất trong mọi con đường trên đời này, bởi vì tâm tính của hắn trời sinh phù hợp để đi con đường ấy.

Còn nhóm La Vạn Nhai đi con đường Chuẩn Đề Pháp là vì họ đủ nỗ lực, chịu đủ gian khổ, với một trái tim kiên định.

Họ đi một đường, nhìn ngắm một đường, cáo biệt một đường, từ bỏ một đường, nhân sinh đã đổi khác từ lâu.

Các thành viên của hội phụ huynh lần lượt bước vào ám ảnh chi môn, thành viên của Hội Tam Điểm là Nam Cung Nguyên Ngữ cùng những người khác và Tôn Sở Từ cùng các sinh viên du hành thời gian khác từ học viện Kình Đảo đứng ở hai bên cổng và đưa cho họ những đôi giày mới.

Hàng trăm xe tải kéo đến, đó là những vật tư đã được chuẩn bị từ trước.

Các thành viên của hội phụ huynh phát hiện ra rằng chỉ cần họ báo tên của mình trước thì những người chịu trách nhiệm chi viện thậm chí có thể đưa ra những cỡ giày và quần áo phù hợp ngay tại chỗ mà không cần đo đạc gì cả.

Tiểu Thất buồn bực nói:

"Làm sao các ngươi biết được cỡ giày của chúng ta?"

Nam Cung Nguyên Ngữ vừa cặm cụi vào màn hình tính toán vừa giải thích:

"Trong lúc các ngươi lặn lội đến đây thì Tần Thư Lễ đã thống kê đâu vào đấy, có thể các ngươi không biết, trước nay hắn luôn là người phụ trách giữ liên lạc với chúng ta, nhưng chuyện này cần phải giữ bí mật với các ngươi vì khi các ngươi bước vào phía sau ám ảnh chi môn kia thì sẽ có một cuộc đời mới đang chờ các ngươi, và điều này chỉ xảy ra khi các ngươi không biết gì về sự tình mà đi bộ hết 7600 km. Khoảng cách ta muốn nói đến ở đây không phải là một đường thẳng mà là khoảng cách tuyến đường quanh co sau khi lập mô hình và có tính đến chênh lệch độ cao."

Trên khuôn mặt của vị từng là học bá của trường trung học số 1 Lạc Dương lúc này không còn vẻ non nớt mà chỉ hiện lên sự rắn rỏi như một người lính.

Nam Cung Nguyên Ngữ nói tiếp:

"Tần Thư Lễ phụ trách thống kê số lượng nhân viên của các ngươi, thậm chí còn phải thống kê xem ai là người rời đi để đảm bảo số lượng vật tư phân phát đầy đủ và chính xác."

Tiểu Thất sững sờ đứng yên tại chỗ, hắn đột nhiên nhận ra thật ra Tần Thư Lễ vẫn luôn biết rằng cảnh tượng này sẽ xảy ra một khi họ bước qua Kiếm Môn quan.

Tần Thư Lễ biết rằng họ sẽ gặp những người đồng đội chào đón họ, rằng họ sẽ có cơm ăn, nước uống, giày mới và còn có một cuộc sống mới.

Thế nhưng đối phương vẫn kiên quyết trở thành đội cảm tử để giúp họ kéo dài thời gian, và rồi biến mất trong đạn lửa của phi thuyền phù không cùng với 16 thành viên còn lại của hội phụ huynh.

Các thành viên của hội phụ huynh lần lượt đi vào ám ảnh chi môn, mọi người duy trì một trật tự, cứ mỗi giây thì có hai người đồng thời tiến vào với tốc độ vô cùng nhanh.

Chỉ mất chưa đầy một tiếng đồng hồ họ đã vượt qua hàng trăm cánh cửa ám ảnh chi môn!

Khi chỉ còn lại Tiểu Thất sau cánh cửa, Nam Cung Nguyên Ngữ ngờ vực hỏi:

"Vẫn còn hơn 10.000 người chưa nhận được vật tư, sai số lớn đến vậy sao? Ban đầu Tần Thư Lễ đã đảm bảo với chúng ta sẽ không xảy ra sai số. Đúng rồi, Tần Thư Lễ đâu, vật tư của hắn vẫn chưa nhận được, hắn đâu rồi?"

Có người mang vật tư của Tần Thư Lễ đến.

Tiểu Thất cầm lấy đôi giày mới trong tay, hít một hơi thật sâu và lắc đầu:

"Không phải xảy ra sai sót mà là vì vào ngày cuối cùng khi chúng ra đến trước Kiếm Môn quan gặp phải vụ nổ phi thuyền phù không, những đồng đội đó đều bị bỏ lại, Tần Thư Lễ cũng nằm trong số đó."