Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2964: Sư Phụ




Khánh Nhất suy nghĩ rồi nói:

“Nó không có uy lực lớn đến thế.”

Khánh Khôn nắm vai con trai mình và gầm lên:

“Ngươi có biết sở dĩ ta trông giữ Kiếm Môn Quan là để ngươi sống sót nhìn thấy thắng lợi không hả, kết quả bây giờ ngươi cũng bị phái đi tìm chết, thế thì ta trông giữ Kiếm Môn Quan còn có ý nghĩa gì nữa?”

Khánh Nhất nhìn thẳng vào mắt cha:

“Chẳng lẽ ta không phải là người của Khánh thị sao? Người khác có thể chết mà ta lại không thể?”

“Đương nhiên không thể!”

Khánh Khôn nói:

“Người khác ta lo không được, nhưng ta có thể quản được ngươi.”

Vào giờ khắc này, Khánh Khôn chợt phát hiện chẳng biết từ lúc nào đứa con trai này đã cao lớn quá rồi, đủ để nhìn thẳng vào hắn.

Khánh Nhất nói:

“Người đâu, dẫn tư lệnh Khánh Khôn đi. Bây giờ truyền đạt mệnh lệnh của bộ tổng chỉ huy, toàn bộ đơn vị Khánh thị trong khu vực Kiếm Môn Quan rút lui, sau khi Hội Phụ Huynh đi qua mật thược chi môn, bộ đội Khánh thị cũng đi qua.”

Nói xong, Diêm Xuân Mễ dẫn người đến nhanh chóng khống chế Khánh Khôn.

Đội quân Vô Diện với tư cách là cận vệ của Khánh Khôn lập tức chống đối Mật Điệp Ti, Khánh Nhất nhìn về phía đội trưởng đội quân Vô Diện:

“Nghe mệnh lệnh!”

Khánh Khôn bị trói hai tay, hắn hét lên:

“Đừng nghe hắn, bắt thằng nhãi này lại cho ta, cùng nhau rút lui!”

Khánh Nhất nhìn đội quân Vô Diện, nói một cách nghiêm túc:

“Trong thời khắc sống còn, không được phép ngang bướng. Mười hai nghìn người máy chiến tranh là bộ phận quan trọng của đại lục phía Tây, chúng phải ở lại đây vĩnh viễn. Khánh Hoa, chuẩn bị hai chiếc khí cầu máy, chúng ta chuẩn bị rời đi.”

Khánh Khôn lấy làm kinh ngạc, hỏi:

“Chẳng lẽ ngươi không thể sử dụng tên lửa đạn đạo nổ chúng từ xa à? Hoặc là chúng ta đặt trước boom cạnh kết giới, một khi kết giới mở ra thì bật kíp nổ.”

Khánh Nhất cười nói:

“Đúng vậy, đấy là kế hoạch của ta. Ta đâu nói là ta sẽ chết, ngươi gấp cái gì chứ? Sau khi thả đạn đạo ta sẽ rút khỏi khoảng cách an toàn, làm gì mà cứ như sinh ly tử biệt không bằng.”

Khánh Khôn sửng sốt:

“Vậy ngươi để ta đi, việc này đơn giản, để ta làm là được.”

Khánh Nhất lắc đầu:

“Không an toàn. Nếu nhiệm vụ này đã được giao cho ta thì nhất định phải do ta hoàn thành.”

Nói xong hắn bước lên một chiếc khí cầu mày.

Trước khi cửa khoang đóng lại, Khánh Nhất quay đầu lại nhìn Khánh Khôn:

“Cha, cảm ơn.”

Ba chiếc khí cầu máy cất cánh, trong đó còn có khí cầu máy chở đầu đạn hạt nhân mini Tham Lam.

Chúng bay thẳng ra bên ngoài Kiếm Môn Quan, khi tất cả bộ đội không quân rút lui, chỉ có họ bay theo hướng ngược lại, lao về phía kết giới.

Đội quân Vô Diện đứng bên cạnh Khánh Khôn, nói:

“Thiếu gia trưởng thành rồi.”

Trong Kiếm Môn Quan, bộ đội Khánh thị phát hiện đội ngũ của Hội Phụ Huynh phân chia có trật tự, mỗi đội ngũ đều có đội trưởng và đội phó, xếp thành hai đội ngay ngắn.

Phải biết rằng đội ngũ này đã trải qua cuộc trường chinh kéo dài mấy chục ngày, thiếu ăn thiếu mặc, đói khổ rét lạnh.

Mà bây giờ, đội ngũ vẫn duy trì trật tự trên đường rời đi.

Thật ra, cho dù Hội Phụ Huynh chạy trối chết như dân chạy nạn thì họ không hề cảm thấy bất ngờ, nhưng những người này trải qua một đời rèn luyện dài nay đã trở nên cứng cỏi hơn.

Hơn nữa thành viên Hội Phụ Huynh cũng không ăn uống quá độ, họ chỉ uống nước từng ngụm nhỏ.

Đồng thời xé bánh mì thành những miếng nhỏ, sau khi chúng biến thành thức ăn dạng lỏng rồi mới nuốt xuống.

Không có ai mù quáng vì đói khát.

Suốt quãng đường, dù thành viên Hội Phụ huynh bận rộn hay mệt mỏi đến mấy thì cũng không dừng công tác tư tưởng, bây giờ là lúc kiểm nghiệm thành quả.

Binh sĩ Khánh thị biết, 250 nghìn người này rốt cuộc đã được ta luyện thành một đội ngũ có thể chiến đấu.

Trên đường đi, La Vạn Nhai và Tiểu Thất vẫn luôn đi đầu, 20 km cuối cùng, họ vất vả đi trong hai tiếng.

Cuối cùng họ đã nhìn thấy bóng người xa xa.

Có người nhanh chóng chạy tới, người đến trước nhất là Nam Cung Nguyên Ngữ, sau đó là nhóm Khánh Lăng, Lý Thành từng theo Khánh Trần rời khỏi căn cứ A02.

Cuối cùng là Ương Ương.

Ở phía xa hơn, có hơn một trăm mật thược chi môn di động dựa vào thân cây đang ở trang trạng thái mở ra.

Trước đó Khánh Trần nói đi đến đây là có thể nghỉ ngơi và sẽ có thêm vật tư, nhưng hắn không nói ai đang chờ họ.

La Vạn Nhai ngạc nhiên:

“Lúc trước còn đang thảo luận vì sao các ngươi lại biến mất, ngay cả Ương Ương cũng không thấy đâu, thì ra các ngươi vẫn luôn chờ ở đây để chuẩn bị mật thược chi môn.”

“Đúng vậy.”

Ương Ương nói:

“Mau đi vào mật thược chi môn đi, sau cửa còn có người đang chờ các ngươi.”

La Vạn Nhai ngơ ngác, hắn bước từng bước về phía mật thược chi môn, rồi chần chừ bước qua cánh cửa.

Ngay lúc hắn hoảng hốt, có người nói với hắn:

“Vất vả rồi.”

La Vạn Nhai quay đầu lại, là Lý Thúc Đồng!

Sư phụ của ông chủ!